Đợi thu dọn xong cho Lỗ Cách, lại giao nó cho Kathy rồi Liễu Thư mới nhớ tới sáu con thú nhiều lông của mình vẫn còn để ở bên ngoài, hẳn là sẽ không chạy mất đi, vừa rồi nhất thời vội vàng nên đã quên. Cô ảo não vỗ vỗ đầu, vội vàng chạy ngoài nhìn một cái đi, cái sọt vẫn còn, nhìn bên trong, hay thật, sáu con thú nhỏ giờ chỉ còn lại một con, giỏ mây bị phá một cái lỗ cỡ miệng chén, vật nhỏ còn lại đang rất gian nan chui ra, hai cái chân nhỏ sau một đạp một đạp, xem ra thực vất vả.
Liễu thở dài tức giận đến khó chịu, cứ một hồi như vậy đã chạy hết sạch, cô hẳn là nên cảm tạ còn để lại một con cho cô đi, đi cái của khỉ. Cô đang muốn nuôi dưỡng mấy vật nhỏ, là nuôi dưỡng, đực cái còn có thể phối giống, giờ chỉ còn có một con, cô tìm ai đi lai giống đây.
Hít sâu một hơi, yên lặng nhắc nhở mình phải bình tĩnh, đợi trong lòng không quá phập phồng rồi, Liễu Thư chậm rãi đến xách con còn lại bị tụt ở phía sau. Cô tìm dây da thú, trực tiếp trói gô con thú nhỏ lại, nhất là răng miệng lại cột lên vài vòng, bảo đảm nó tuyệt đối sẽ không cắn nát dây lưng này. Vừa rồi sơ ý, chỉ bỏ đi răng nanh và móng vuốt nhọn của mấy con thú nhỏ, lại đã quên răng hàm khác của chúng nó vẫn tốt. Hơn nữa dùng giỏ dây mây thì cũng không cứng cỏi giống như gậy trúc nên vẫn có thể gặm đứt, huống chi là mấy con cùng nhau tiến hành, thật là vật nhỏ giảo hoạt.
Chỉnh đốn tâm tình khóc không ra nước mắt, ném con thú nhỏ bị trói gô vào trong cái sọt thủng, "lúc này xem nó chạy thế nào". Xem ra vừa rồi mấy con thú con ở trước khi cô đi ra thì vẫn còn đang chạy ra bên ngoài, nói vậy mấy con thú con khác cũng chạy không xa. Huống chi từ tối hôm qua trở về vốn không có cho chúng nó ăn, vừa rồi Đạt Nhĩ còn bẻ hết răng nanh của bọn nó, vừa đói vừa không có sức, có lẽ mấy con thú nhỏ cũng chạy không xa. Cô nghĩ như vậy thì tìm kiếm ở chung quanh, khi nhìn đến một chỗ có dấu vết rõ ràng, cô cười cười bước nhanh chạy tới hướng đó.
Không ngoài Liễu Thư dự đoán, mấy con thú con thật sự chạy không xa. Lần trước bộ lạc vì dự phòng bầy sói nên trồng rất nhiều cây mận gai. Lúc ấy Liễu Thư cảm thấy nơi này là xã hội nguyên thuỷ, rắn rết côn trùng chuột kiến không nói, dã thú khổng lồ không đề cập tới, nhưng sinh vật giống như sói hẳn là không ít, cho nên vì bảo hiểm mà cũng trồng hai cây ở ngay tại cửa nhà mình. Không nghĩ tới hiện tại thì có được công dụng, nhìn mấy con thú nhỏ bị vây quấn trong mấy khóm mận gai đáng thương hề hề, mấy con thú con không ngừng rầm rì, Liễu Thư đặc biệt thích trong lòng, một chữ, đáng đời.
Vô cùng đắc ý bắt năm tên nhóc chạy trốn trở về, Liễu Thư dựa theo tranh vẽ dạng hồ lô đều trói mấy con thú nhỏ lại. Ban đầu Liễu Thư là muốn mình làm hàng rào rào chắn nuôi mấy vật nhỏ, nhưng không nghĩ tới đám thú con không cho cô bớt lo như vậy, vì phòng ngừa phát sinh chạy trốn lần thứ hai, ít nhất rào chắn nuôi dưỡng không thể làm tùy tiện rồi.
"Dùng tảng đá lót một tầng, mặt trên dùng đầu gỗ hẳn là có thể." Cuối cùng Liễu Thư vẽ vòng tròn trên mặt đất rồi ra kết luận, dùng tảng đá sẽ không sợ bị chui phá. Nhưng mà tảng đá rất nặng nề, cô làm không được, vẫn cần thú nhân đến hỗ trợ, tuy rằng mất tinh thần vì mình bất lực, nhưng đây là sự thật không thể thay đổi, còn không bằng vui vui vẻ vẻ dùng.
BẠN ĐANG ĐỌC
Xuyên Đến Bộ Lạc Nguyên Thuỷ - Trần Hướng Bắc (Phần 1)
RomanceTác giả: Trần Hướng Bắc Thể loại: Xuyên không, điền văn, thú nhân. Coverter: Poisonic Editor: ChieuNinh Số chương: 311 chương + 2 ngoại truyện Giới thiệu: Liễu Thư là một hướng dẫn viên du lịch cho một công ty du lịch cỡ lớn, dẫn dắt đoà...