Chương 8 : Tỉnh táo

3.1K 72 0
                                    

"Tôi đang họp, đợi lát nữa nói sau." Thẩm Mộ nói qua loa một câu rồi cúp điện thoại luôn, ngữ khí vội vàng dường như đang muốn trốn tránh cô.

Hứa Kha cắn môi im lặng trong chốc lát, nhanh chóng gọi điện thoại cho một công ty chuyển phát.

20 phút sau, người của công ty chuyển phát tới. Hứa Kha đem chùm chìa khóa đặt trong một chiếc phong bì to, viết địa chỉ lên trên.

Làm xong những việc đó, lòng Hứa Kha dần dần bình tĩnh trở lại.

Cô đi đến văn phòng của Hoắc Bằng, gõ cửa.

"Mời vào."

"Hoắc tổng, hôm nay tôi có thể nghỉ sớm một giờ được không?"

Hoắc Bằng đầu cũng không ngẩng, thuận miệng nói lên: "Được rồi."

Hứa Kha nói tiếng "Cám ơn", thay anh ta đóng cửa lại.

Ra khỏi cổng công ty, còn chưa đến 4 giờ. Hứa Kha ở bên ngoài chặn một chiếc taxi lại.

5 giờ Lâm Ca phải đi , cô muốn chạy về nhà tiễn anh.

Khi xe đến ngõ nhỏ ở Hổ Tây, cô gọi cho Lâm Ca một cuộc điện thoại: "Em gọi xe ở ngoài ngõ nhỏ chờ anh, bây giờ anh xuống dưới đi."

Mười phút sau, Lâm Ca đeo ba lô từ trong ngõ nhỏ đi ra.

Anh mặc một chiếc quần bò màu xanh đậm, mặc áo len màu xanh lá, làm tôn lên làn da trắng nõn của anh, nhẹ nhàng khoan khoái mà sạch sẽ.

Trong ngõ nhỏ ánh sáng rất tối, trong khoảnh khắc khi anh đi ra khỏi ngõ nhỏ đó, ánh mặt trời lập tức chiếu lên trên người anh, dường nhe cả người chợt sáng ngời lên bất thường. Nhìn khuôn mặt tuấn tú dưới ánh mặt trời của anh, Hứa Kha cảm thấy trong lòng có một loại ấm áp đang chảy từng giọt nhỏ, bao phủ lên dòng cảm xúc không vui kia.

Quá khứ cuối cùng cũng chỉ là quá khứ, dù có được bày ra, dù có hiện lên ở cuộc sống hiện tại, thì vẫn chỉ là quá khứ.

Lâm Ca lên xe, liếc mắt một cái đã nhận ra sắc mặt Hứa Kha của có vẻ không tốt, anh thân thiết hỏi: "Tiểu Kha, em có vẻ không vui."

Hứa Kha ngẩn ra, cô cứ tưởng mình cố gắng che giấu tốt lắm rồi chứ.

Cô nhanh nhẹn mỉm cười: "Anh phải đi , em đương nhiên không vui."

Lâm Ca nắm tay cô, vừa vui vẻ vừa không muốn buông ra.

Vừa mới tiễn Lâm Ca đi, di động của Hứa Kha đổ chuông.

Cô vừa chạm vào điện thoại màn hình sáng lên ba chữ "Hạc đỉnh hồng", rất lâu cũng không nhận. Điện thoại vẫn ngoan cố đổ chuông, giống như con người anh, không đạt được mục đích chắc chắn sẽ không bỏ qua.

Cô trấn an lòng mình một chút, nhận điện thoại.

Giọng nói của anh có vẻ vội vàng, "Em ở đâu? Anh đến đón em."

Hứa Kha thản nhiên nói: "Không cần đâu, tôi không có chuyện gì, hôm nay tìm anh vì cái chìa khóa kia. Sau đó lại nhớ ra anh bề bộn nhiều việc nên đã gọi chuyển phát, gửi chìa khóa đến nhà anh rồi ."

TÂN SỦNG-ShiJinNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ