Chương 15 : Bức ảnh

2.6K 37 1
                                    

May mắn là Thẩm Mộ rất nhanh đã buông cô ra. Nếu không quần áo anh không chỉnh tề như vậy, rất khó có thể để người ta tâm bình khí hòa đấu trí với anh. Thực ra, xét về cả trí và dũng cô tuyệt đối không phải đối thủ của anh, nhưng, khi con người bị ép buộc quá mức, máu trong người sẽ sôi lên sùng sục, ví như bây giờ, đầu óc cô chỉ có một suy nghĩ duy nhất xem làm thế nào để đem anh giẫm xuống gót chân, bắt anh lau giày cho cô.

Thẩm Mộ xoay người cầm di động trên bàn bấm một dãy số.

"Hoắc Bằng à? Tôi là Thẩm Mộ. Hứa Kha đến chỗ tôi đàm phán, có lẽ buổi chiều không thể về được đâu." Sau đó, anh đưa điện thoại cho Hứa Kha.

Hứa Kha đành phải đón lấy điện thoại.

Giọng nói của Hoắc Bằng quả nhiên là vô cùng nhiệt tình, "Tiểu Hứa à, cô thật đúng là con người vì công việc, đến cả thời gian ăn cơm trưa cũng giành để đi đàm phán công việc. Sau này nhất định tôi sẽ khen ngợi cô trước mặt mọi người. Cô nói chuyện thật tốt với anh ta đi, nói tới ngày mai cũng không sao cả."

Nói tới ngày mai. . . . . Hứa Kha đầu đầy hắc tuyến, cô chịu đựng vết nội thương đang chảy máu trong lòng, nhưng không thể không nói ra tiếng "Được", công tư rõ ràng là phẩm chất hàng đầu được rèn luyện hàng ngày.

Ngắt điện thoại, nụ cười của Thẩm Mộ mang một loại ý vị sâu xa.

Hứa Kha trừng mắt lạnh lùng nhìn anh, ngẩng đầu tiếp tục ép cung: "Mật mã, nói đi!"

Thừ lúc bước vào cửa cho tới bây giờ, ánh mắt cô đều cố gắng chỉ đặt trên mặt anh, bởi vì nhìn đông nhìn tây nhìn chỗ nào cũng không thích hợp. Dáng người anh rất cao lớn, cô phải ngẩng đầu lên mới có thể nhìn được anh. Nhưng dường như anh rất thích nhìn dáng vẻ khi tức giận của cô, vẻ mặt như đang chuẩn bị thưởng thức món ngon, còn mang theo cả chút ít ý tứ thưởng thức.

Dáng vẻ cứng không ăn mềm không thích của anh khiến Hứa Kha hận không thể đè anh xuống, dùng một chiếc roi da quất lên người anh, nhưng như vậy thì có chút...

Cô không nhớ đã đọc qua ở đâu, đối phó với vô lại, chỉ có thể áp dụng phương thức của lưu manh, nhưng cô lại không muốn trở thành một nữ lưu manh. . . . . Vì thế, chỉ có thể tức giận đến mức nội thương.

Thẩm Mộ cười tủm tỉm nói: "Ăn cơm xong, anh sẽ nói cho em."

Hứa Kha quả quyết nói: "Tôi không ăn." Lúc này giận dữ đã làm no bụng cô rồi, làm gì có tâm trí mà ăn cơm chứ. Cô không thể phủ nhận dáng vẻ chọc người khác tức giận, kích bác khiến người ta điên lên của anh, cô rất nhiều năm rồi cũng chưa bao giờ lại không thể khống chế mình như thế, quá tức giận, không suy nghĩ được nhiều, đành phải bó tay chẳng có cách nào cả.

Anh cũng không khuyên cô phải đi ăn cơm thì mới có sức lực mà chiến đấu chỉ ung dung khoanh hai tay lại, nhếch nhếch cằm lên hướng về phía cửa lớn, ý anh là, tự em nhìn đi.

Người ở dưới mái nhà không thể không cúi đầu, giờ phút này, Hứa Kha vô cùng hiểu rõ. Cô bước nhanh vào trong nhà bếp, thầm thề trong lòng, về sau tuyệt đối sẽ không tới nơi này tìm anh ta nữa, không, sau này tuyệt đối sẽ không gặp lại anh nữa .

TÂN SỦNG-ShiJinNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ