Chương 14 : Mật mã

2.5K 54 0
                                    

Hứa Kha kinh ngạc: "Không phải ư?"

Thiệu Nhất Bình lắc đầu, chậm rãi nói: "Nét chữ thì thực sự rất giống. Nhưng ông ấy chưa bao giờ gọi mẹ là Nhất Bình, trước kia ông ấy gọi mẹ là y tá Thiệu, sau đó, ông ấy lại gọi mẹ là Thiệu vãn (vãn là muộn, trễ), hận đã gặp nhau muộn quá."

Hứa Kha nhìn những tấm thẻ trong chiếc hộp kiatrái tim bắt đầu đập mạnh, là anh, hay là Lê Cảnh Hoa?

"Hộp này ai đưa cho con?"

Hứa Kha nói khẽ: "Thẩm Mộ."

Khuôn mặt Thiệu Nhất Bình lộ vẻ kinh ngạc, "Nó quay về rồi sao?"

"Vâng." Hứa Kha dừng một chút, nói tiếp: "Mẹ anh ấy cũng về rồi."

Thiệu Nhất Bình ngẩn người.

"Chân mẹ anh ấy hình như có vấn đề gì đó, phải chống gậy."

Thiệu Nhất Bình lại ngẩn ra tiếp. Người phụ nữ đó ngông cuồng tự cao tự đại không coi ai ra gì, dường như mãi mãi sẽ không có ngày ngã xuống, mãi mãi có ý chí chiến đấu và sức mạnh vô cùng lớn, ngạo mạn, nhìn người bằng nửa con mắt, cũng không chịu thua ai bao giờ. Nhưng con người dù có ngạo mạn hơn nữa cũng sẽ bị thời gian tàn phá, ngay cả vẻ ngoài cho dù có chăm sóc cẩn thận đến mức nào thì khi tuổi tác quét tới đâu con người cũng không thể không cúi đầu.

"Mẹ, hộp này, mẹ định xử lí thế nào?"

Thiệu Nhất Bình thở dài: "Trả lại cho Thẩm Mộ đi. Mẹ đoán, là ý tứ của nó."

Hứa Kha gật gật đầu, bỏ chiếc hộp vào trong túi, lòng có chút buồn buồn. Lần trước, cô đã cố gắng ra vẻ nói không gặp lại , sau đó cũng không gặp lại, không ngờ, chưa tới vài ngày lại ngẫu nhiên gặp mặt anh ở The Night, sau đó vài ngày nữa, lại phải đích thân tới cửa tìm anh. Ông trời đúng là luôn thích trêu đùa con người.

Thiệu Nhất Bình nhìn con gái, ảm đạm nói: "Tiểu Kha, thực ra mẹ rất áy náy, năm đó nếu không vì mẹ, con sẽ không bị tổn thương."

Hứa Kha vội lắc đầu: "Mẹ, việc này không liên quan đến mẹ. Chuyện tình cảm không thể trách người khác được, kì thực con phải cảm ơn đoạn thời gian bị tổn thương này, đã khiến con hiểu được người như thế nào mới là thích hợp nhất với con, chuyện đã qua, con đã sớm quên đi rồi."

Thiệu Nhất Bình vuốt ve mu bàn tay con gái vui mừng cười: "Cả đời này của mẹ, vận may rất ít, việc tốt đẹp thì đếm được trên đầu ngón tay, còn những việc không tốt đẹp thì lại nhiều vô số, bất quá ông trời cho mẹ đứa con gái này, cũng coi như được bồi thường."

Nhớ tới năm đó Lê Cảnh Hoa kiêu ngạo cuồng vọng và người mẹ phải chịu nhục nhã oan ức, Hứa Kha cẩn thận hỏi: "Mẹ, mẹ còn hận bà ta không?"

Thiệu Nhất Bình trầm ngâm một lát, thần sắc bình tĩnh lạnh nhạt, câu trả lời lại nằm ngoài dự kiến của Hứa Kha.

"Hận. Nhưng không phải vì bà ta làm nhục mẹ trong hôn lễ, cũng không phải vì bà ta đuổi chúng ta ra khỏi Vinh Để."

Hứa Kha kinh ngạc hỏi: "Vậy vì sao?"

Thiệu Nhất Bình nhất thời không trả lời. Bà nhìn ra khu vườn ngoài cửa sổ, vẻ mặt có chút hoảng hốt, rất lâu sau mới nói: "Việc này, chờ mẹ chết sớm một chút, sẽ nói cho con sau."

TÂN SỦNG-ShiJinNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ