Chương 57

320 7 0
                                    

Chuyển ngữ: Mic

Ngày hôm sau, hoàng đế liên tiếp ban ba chiếu lệnh:

Một, miễn xá cho Văn Tố, phục hồi nguyên chức.

Hai, Thủ phụ đặt điều xàm ngôn ý đồ mưu hại người khác, cách chức vĩnh viễn.

Ba, Bình Dương vương lưu lại kinh thành lâu dài thực sự không thỏa đáng, trục xuất về lại Bình Dương, vĩnh viễn không được vào kinh.

Chiếu lệnh vừa ra, triều đình lập tức rỉ tai Nhiếp chính vương đã chế phục được bệ hạ, người người bất an.

Chiếu lệnh vừa ban, Nhiếp chính vương liền trở về Giang Nam ngay trong đêm, gần như không hề ngừng nghỉ. Còn đại quyền triều chính vẫn như trước nằm trong tay Văn Tố, chỉ là hoàng đế cáo bệnh không tảo triều nữa, văn võ khắp triều, đặc biệt là phái bảo hoàng, người nào người nấy hoảng hốt bất an.

Sau việc này, toàn bộ triều đình rơi vào một dạng tình thế thuận theo tự nhiên, Văn Tố hầu như không hề ra khỏi phủ, chỉ ở trong viện xử lý chính vụ. Mà trong khoảng thời gian này, ngoại trừ bắt giữ hai tội thần là Hộ bộ thượng thư và Lục Phường thì gần như không làm gì khác.

Bình Dương vương và nàng chỉ cách nhau mấy bức tường vây, nhưng lại chưa bao giờ cùng nhau xuất hiện.

Nghe nói hắn vốn dĩ bị trục xuất khỏi kinh thành ngay lập tức, tiếc là bệnh cũ lại đột nhiên tái phát, đành phải trước mắt dưỡng bệnh, đợi khi thân thể khỏe lên rồi lại nói.

Chiến sự ở vùng ven từ sau khi vào thu thì bắt đầu xoay chuyển rõ rệt.

Trận chiến Dương Châu, Quảng Lăng Vương bị trảm mã, uy danh Nhiếp chính vương vang dội, người người lại truyền nhau chiến thần Tấn vương năm xưa đã trở lại, làm cho mấy vị Vương gia ở Giang Nam kia tâm thần hoảng hốt, bắt đầu tự loạn trận địa.

Giữa mùa thu, Tiêu Tranh quyết định vượt sông, chỉ vì thời tiết dần dần chuyển lạnh, càng kéo dài thì càng bất lợi đối với việc tác chiến trên sông. May mà từ sau khi thu hồi Dương Châu, bách tính nơi đó vui mừng cổ vũ, hiển nhiên sẽ tự động giúp đỡ binh sĩ xây dựng bến đò Qua Châu, chưa vào đông thì đã có thể vượt sông.

Chọn một ngày thuận gió, toàn quân chia làm bốn ngả, ba hướng dùng thế gọng kìm vây bọc trực tiếp tấn công Giang Nam, một nhóm ở lại trấn giữ hậu phương, dừng trên sông, bất kỳ lúc nào cũng có thể tiếp ứng.

Tiêu Tranh vẫn luôn ở vị trí chỉ huy lần này quyết định đích thân xung phong tác chiến, hắn vẫn chưa quên lời hứa sẽ tự tay giành lại Giang Nam với Văn Tố.

Bến đò Qua Châu nối thẳng với Nhuận Châu, chưa cập bờ thì đã trông thấy thuyền trận dày đặc của đối phương, mưa tên vù vù phóng đến, đáng tiếc phía Tiêu Tranh lại thuận chiều gió, tầm bắn của đối phương bất lợi, mắt thấy không cách nào ngăn được quân triều đình tiến đến gần, đối phương không khỏi lòng quân đại loạn.

Tiêu Tranh đối với thủy chiến thực ra không có kinh nghiệm, may mà lần này được trời trợ giúp. Tình hình trước mắt so với trận chiến Xích Bích năm xưa có vài nét tương đồng, hắn được dẫn dắt, liền sai người châm lửa ở đuôi tiễn, tự mình kéo cung bắn đi, một mũi bắn rớt đại kỳ của đối phương, ngọn lửa bùng lên, vào thời tiết mùa thu hanh khô dễ cháy như vậy, cộng thêm gió, lập tức thiêu rụi một mảng.

[Full - Reup] Tương Du Nữ Quan (Thất tiết là chuyện nhỏ, chết đói là chuyện lớn)Where stories live. Discover now