30 - Hoàn.

2.8K 171 32
                                    




Trong màn đêm lạnh lẽo, một làn gió chợt thổi mạnh qua như tiếng hồn ma du đãng gào thét, âm thanh khủng bố chói tai, cơn cuồng phong kéo dài không ngừng, chỉ những cành cây to chắc mới kiên cường không bị quật ngã.

Ngọn gió lẻn vào phòng thổi ánh nến lay động, có người thình lình lại gần cửa phòng, giọng điệu vô cùng gấp gáp, khiến Victor vội vàng bước tới. Sẽ là ai chứ? Hắn nghĩ thầm, nhanh chóng chạy xuống phòng khách ngăn cản trước, giờ ông chủ hắn đang buồn phiền.

Giây khắc mở cửa, ngọn gió như lưỡi dao sắc bén cắt rạch làn da hắn, trước cửa là vị ma cà rồng bạn ông chủ, và còn...

"Victor, là ai gõ cửa đấy?" Ngô Thế Huân đi xuống lầu.

"Tiên sinh, là...."

Victor còn chưa trả lời xong, Ngô Thế Huân đã thấy Phác Xán Liệt chẳng ừ chẳng hử băng qua Victor đi vào nhà, còn có Biên Bá Hiền trong lòng anh.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Ngô Thế Huân nhìn nét mặt Phác Xán Liệt đã đoán được sự việc gay go nhường nào. Mái tóc Phác Xán Liệt bẩn thỉu lại ngổn ngang, bộ đồ trên người cũng rách rưới đầy vết máu. Mà Biên Bá Hiền được Phác Xán Liệt ôm trông như....

Chuyện này là không thể nào. Ngô Thế Huân lắc đầu một cái, hắn sao có thể để tin Phác Xán Liệt sẽ mặc chuyện này xảy ra?

Ngô Thế Huân không nhận được đáp án, hắn nối gót Phác Xán Liệt lên lầu, mãi đến lúc Phác Xán Liệt ôm Biên Bá Hiền vào phòng hai người, hắn e dè hỏi, "Tôi có thể vào chứ?"

Vẫn không ai trả lời, Ngô Thế Huân rất muốn giúp bạn mình nhưng người bạn lại không bằng lòng kể hắn nghe, hắn đành phải lo lắng đứng ngoài cửa đợi.

"Edward đâu?" Phác Xán Liệt cẩn thận đặt Biên Bá Hiền xuống giường, tựa như Biên Bá Hiền chỉ đang sa vào giấc ngủ say.

"Edward đi tìm các cậu. Rốt cuộc đã có chuyện gì? Tôi có thể giúp được không?"

"Nhờ cậu kêu Edward về, sau đó nói cậu ấy thanh tẩy thân thể Bá Hiền, hơn nữa nhất định phải mặc cho Bá Hiền lễ phục đen xen vàng, đó là bộ đồ thiên thần của tôi thích nhất." Phác Xán Liệt không nhìn Ngô Thế Huân, anh nhẹ tay xoa má Biên Bá Hiền.

"Tôi sẽ nghe theo, cậu còn định ra ngoài sao?" Ngô Thế Huân hơi khó hiểu, mặc kệ tối nay ra sao, chẳng phải bây giờ Phác Xán Liệt nên trông coi bên cạnh Biên Bá Hiền sao?

"Chung Nhân còn ở đây không?" Phác Xán Liệt đứng dậy về phòng nghỉ.

"Cậu ấy ở trong phòng."


Kim Chung Nhân cảm thấy rất mệt, nhưng hiện tại hắn không thể ngủ, hắn đành tìm một cuốn tiểu thuyết làm tăng máu nóng, mà dường như không có hiệu quả. Tiếng gió rít bên ngoài làm hắn hơi bực dọc, hắn đặt cuốn sách xuống định ngủ thì ngoài cửa có người gõ.

Hắn cau mày đi mở cửa.

"Tôi cần cậu giúp đỡ." Một Phác Xán Liệt nhếch nhác đứng ngoài, anh dùng giọng điệu hết sức nghiêm túc, "Bất kể đánh đổi cái gì tôi đều đồng ý trả giá, chỉ mong cậu giúp tôi, vả lại đây là lần cuối cùng, sau này cậu không còn nợ tôi chuyện của ai nữa."

[Edit]|Hoàn| RosevilNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ