Từ Tây Linh Sơn trở lại biệt viện đã gần một tuần, thương thế của Triệu Nhân đã gần như khỏi hẳn, thế nhưng không biết vì sao hắn vẫn chưa đi.
Đương nhiên, rất nhiều lần Lâm Hô ẩn ý hoặc nói thẳng 'tiễn khách' không biết bao nhiêu lần, đáng tiếc người nào đó da mặt dày như tường thành, hoàn toàn xem như gió thoảng bên tai, thế cho nên cho tới bây giờ vẫn còn ở lại đây.
Mấy ngày nay thân thể Mông Hiểu Dương có chút khó chịu, không hơi sức để ý chuyện khác nên cũng không chú ý đến chuyện của Triệu Nhân.
"Nếu không có việc gì, tôi về phòng trước." Lâm Cẩn cảm thấy mình sắp phát điên rồi, con lang chết tiệt này sao còn chưa đi, trời biết mỗi lần mình gặp hắn đều cảm thấy rất xấu hổ.
Cũng không biết xảy ra chuyện gì, mỗi lần ra cửa đều sẽ gặp đầu lang này, mấy ngày nay cậu đã cố gắng ít đi ra ngoài, hôm nay nhịn không được muốn đi thăm các cháu, thế nhưng không nghĩ tới mới ra cửa lại gặp được người nào đó.
Hơi nhếch lên khóe miệng, Triệu Nhân đến gần nói, "Nhìn phương hướng này là đi xem bọn nhóc phải không? Hai tiểu thú nhân thực đáng yêu, bọn nó đang đánh nhau ở trong sân đấy, muốn tới đó nhìn một chút không?"
Triệu Nhân cảm thấy chính mình đã điên rồi, gần đây lúc nào cũng nhớ lại bộ dáng Lâm Cẩn khi lần đầu gặp gỡ, sau đó là...........chảy máu mũi liên tục =_=, đối với một người luôn luôn trầm tĩnh như hắn mà nói là chuyện rất khó tin, nhưng sự thật lại là như vậy.
Lâm Cẩn đứng ở tại chỗ do dự, vừa không muốn gặp mặt Triệu Nhân, cũng không muốn trở về phòng, muốn đi xem bọn nhóc một chút nha!
Cuối cùng, vẫn là ý tưởng muốn nhìn bọn nhóc chiếm thượng phong.
Cùng đi với Triệu Nhân, Lâm Cẩn cũng có chút không được tự nhiên, cũng may Triệu Nhân không phải kẻ ngốc, sẽ tìm một ít chuyện vớ vẩn hoặc là chuyện vui đã từng gặp trước kia nói với Lâm Cẩn, không bao lâu, Lâm Cẩn liền thả lỏng không ít, còn bị hắn chọc cười không ngừng.
"Ha ha, Vỏ Trứng thật là lợi hại quá đi, Trứng Cuộn, nếu con không nhanh lên sẽ không đuổi kịp anh trai con nha." Mông Hiểu Dương cầm một cái chuông đứng đó lắc lắc, cười nói với Vỏ Trứng và Trứng Cuộn đang đi về phía này.
Tốc độ trưởng thành của hai bé con này cũng không chậm hơn tiểu thú nhân bao nhiêu, lúc này mới vài ngày, bọn tiểu á thú đi đường cũng không còn nghiêng ngả lảo đảo như lúc trước, tuy rằng đi vẫn có chút lung lay.
Ôm lấy Vỏ Trứng nhào tới, thân mình Mông Hiểu Dương không khỏi lung lay một chút, "Tiểu Vỏ Trứng nhào tới khí lực thật đúng là mạnh nha, thiếu chút nữa em bị ngã rồi." Ôm Vỏ Trứng ngồi vào trên ghế, Mông Hiểu Dương cười nói với Lâm Hô.
Lâm Hô nhíu mày, Vỏ Trứng mới bây lớn, có thể có bao nhiêu khí lực, sao có thể làm cho Hiểu Dương ngã? Tiếp được Trứng Cuộn nhào tới, Lâm Hô ôm nó ngồi vào bên cạnh Mông Hiểu Dương, quay đầu nhìn sắc mặt y.
"Sao sắc mặt của em tái nhợt vậy." Mày càng thêm nhíu chặt, trực tiếp gọi đến quang não Lâm Thanh, "Gọi mấy bác sĩ đến đây." Mấy ngày nay rất không đúng, có chút giống với khi vừa đính hôn.
Giống như vừa đính hôn? Lâm Hô mãnh liệt trừng lớn hai mắt, sau đó rủ mắt xuống nhìn chằm chằm bụng Mông Hiểu Dương, "Chết tiệt! Sao anh lại không nghĩ đến chuyện này sớm hơn." Trong giọng nói lộ ra nồng đậm kích động cùng kinh hỉ.
Giá trị dựng dục của Hiểu Dương là tám, trong khoảng thời gian này bọn họ lại thường xuyên cùng một chỗ, nhất định là có rồi, hắn chắc chắn vậy. Lập tức nghĩ đến gần đây còn chung quanh leo núi du ngoạn, nhất thời có chút lo lắng, lại nhìn đến Vỏ Trứng không an phận ở trong ngực Mông Hiểu Dương, không khỏi lập tức ôm đi, "Bây giờ em ngồi yên đừng nhúc nhích, không được ôm con nữa."
"Ngao ô..." Lâm Hô giơ tay túm sau gáy Trứng Trứng đang chạy như bay tới, xách nó ném tới trên cỏ, "Không được tới gần mẫu phụ con."
Mông Hiểu Dương: Bây giờ là tình huống gì? Sao mình lại có chút theo không kịp tiết tấu.
9717: Tình huống gì? khi nào thì Lâm Hô trở nên thông minh như vậy, sao không cho mình thời gian giảm xóc vậy. Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Là hiện tại nói cho kí chủ, hay là chờ bác sĩ điều tra ra?
9717: Dù sao chết sớm chết muộn đều là chết, mình vẫn nên đi ăn uống một ít giá trị thành công trước đã, chết cũng muốn làm một quỷ no.
Mông Hiểu Dương còn đang nghi hoặc. Một nhóm bác sĩ liền chậm rãi đi vào, Lâm Thanh đi đầu đổ mồ hôi đầy đầu, trước quét mắt một vòng viện tử, thấy hai tiểu thú nhân đang nhảy nhót ở trên cây, hai tiểu á thú cũng rất tinh thần ngồi ở trong ngực Lâm Hô, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra.
Tiếp theo ông lại nghi hoặc, nếu không phải tiểu thú nhân cũng không phải tiểu á thú, vậy cũng chỉ có Thiếu phu nhân, ánh mắt lướt tới chỗ Mông Hiểu Dương, quả nhiên thấy y sắc mặt trắng bệch, nhanh chóng mang theo bác sĩ đi qua.
"Thiếu chủ?" Lâm Thanh không dám tự chủ trương, trước tiên đi đến trước mặt Lâm Hô cúi người chào, hỏi ý kiến.
"Không cần nhiều người như vậy." Một lúc lại có nhiều người như vậy tiến vào, hắn thấy đều phiền, càng miễn bàn Mông Hiểu Dương luôn luôn không thích gặp bác sĩ, đuổi một bộ phận bác sĩ mắt hàm thất vọng ra ngoài, lưu lại mấy người quyền uy, "Đến kiểm tra cho thiếu phu nhân."
Tuy rằng Lâm Hô cảm thấy việc Mông Hiểu Dương mang thai là nắm chắc, cũng không nói rõ được, phất tay kêu bác sĩ kiểm tra cho Mông Hiểu Dương, một bên thông tri phi thuyền, ngày hôm nay bọn họ sẽ chạy về Đế Đô Tinh.
Quả nhiên không ngoài sở liệu của Lâm Hô, sau khi bác sĩ kiểm tra nhiều lần, cho ra tin tức Mông Hiểu Dương mang thai.
Mông Hiểu Dương: Không thể nào, ông đây ăn thuốc tránh thai rồi mà. Ha hả! Làm sao có thể?
'9717, đi ra đây cho ông, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Thuốc đó của cậu là đồ dỏm đúng không? Ông đây muốn lột da cậu!' Mông Hiểu Dương gục đầu xuống, ngăn trở trên mặt 'dữ tợn'.
Đậu xanh rau má y lại mang thai, mẹ nó y mới sinh con xong, quả thực ba năm ôm hai đứa không phải là mộng nha! Sai, y đã không những ôm hai, còn là bốn, thêm trong bụng đứa này, tuyệt bức phá kỷ lục nha má nó! (mặt khổ bức)
9717: "Kí chủ làm sao vậy? A! Mang thai rồi sao! Thật sự là chúc mừng."
BẠN ĐANG ĐỌC
TRÙNG SINH VỊ LAI CHI SINH BAO TỬ
General FictionMộng Hiểu Dương không ngờ rằng mình uống nước mà còn bị sặc chết. Mở mắt ra lần nữa thì thấy mình là một á thú nhân nhưng vừa bị người khác hãm hại đuổi ra khỏi nhà. Trong cái rủi có cái may khi hắn có được một hệ thống chỉ dẫn giúp hắn từ đó về sau...