Còn đang trên phi thuyền Mông Hiểu Dương không biết, tin tức y lại mang thai mọi người đều đã biết.
Mà tuyên dương đi ra ngoài không phải ai khác, chính là cha chồng luôn luôn trầm ổn của mình, Lâm gia chủ.
Người thứ nhất Lâm gia chủ muốn gọi chính là Mông gia, dù sao con dâu cũng họ Mông. Sao có thể không nói cho bọn họ biết tin tức tốt này được? Phải làm cho người Mông gia cũng cao hứng một chút chứ.
Người thứ hai muốn gọi là Đông Phương gia chủ, thuận tiện hỏi một chút con của ông Đông Phương Thanh thế nào rồi, trắc quân trong nhà đã mang thai chưa? Cái gì, trắc quân cưới về đã bao lâu rồi mà chưa sinh được quả trứng nào.
Được rồi, Lâm gia chủ thừa nhận ông lòng dạ hẹp hòi. Thấy bọn họ hâm mộ ghen tỵ hận, ông liền cao hứng.
Điện thoại gọi cho một đám xong, làm thương tâm một đám gia chủ cùng trưởng lão, cũng đưa tới vô số cừu hận, Lâm gia chủ tỏ vẻ, khiến bọn họ hận càng mãnh liệt càng tốt.╭(╯^╰)╮
Mông gia chủ cúp quang não, nụ cười trên mặt rốt cuộc không nhịn được nữa, nghiến răng trèo trẹo, sắc mặt trướng đỏ giống như cà chua, khó coi đến cực điểm.
Ông ta đã sớm hối hận muốn chết, thế nhưng Mông Hiểu Dương vẫn tiếp tục kích thích ông, đặc biệt nếu có ai nói uống nước tiểu có thể hết hối hận, Mông gia chủ tuyệt đối lập tức uống ngay.
So với Mông gia chủ, Đông Phương gia chủ bình tĩnh hơn nhiều, cũng bởi vì dạng này, khiến cho người ta đoán không ra trong lòng ông suy nghĩ cái gì.
"Phụ thân, ngài tìm con có chuyện gì?" Đông Phương Thanh mặc quân trang, thắt lưng như cây cột thẳng tắp đứng ở trước mặt Đông Phương gia chủ, mất đi nụ cười bất cần đời, vẻ mặt cương nghị.
Nếu là Mông Hiểu Dương ở đây, nhìn đến Đông Phương Thanh nhất định rất muốn má nó. Nguyên bản một anh chàng đẹp trai hiện tại lại thành cục than đen thui.
"Vừa rồi Lâm lão hổ nói cho cha biết, con dâu á thú kia của ông ta lại mang thai." Đông Phương gia chủ thản nhiên nói.
Than đen Đông Phương Thanh đồng dạng thản nhiên nghe xong chuyện Lâm gia, sau đó thản nhiên nói: "Con sẽ không rời đi quân đội." Nhất là rời đi nơi này về nhà đối mặt với những người khiến người ta phiền lòng.
Nhướng mày, "Ai nói cho con trở về, thế nào? Chịu không nổi khổ muốn trở về? Thủ hạ của cha chưa bao giờ đào binh." Đông Phương gia chủ hừ lạnh một tiếng, không đợi Đông Phương Thanh giải thích, liền phất tay bảo hắn ra ngoài.
Mộ Vân Nhi trong nhà kia, Đông Phương gia chủ quyết định không quan tam tới, á thú trong quân đội ai mà không mạnh mẽ hơn giống cái trong nhà kia.
Không nói đến Mông gia cùng Đông Phương gia, còn lại gia tộc sau khi được đến tin tức cũng đều cảm khái không thôi, nhất là hai nhà Long – Phượng, này nếu là Tiểu Long (Tiểu Phượng) thì tốt biết mấy!
Đương nhiên cũng có người không cảm khái, chính là Phượng gia, không, hiện tại đã được đổi trở lại là Phong gia, hiện tại bản thân bọn họ đều lo không xong, làm gì còn có thời gian quản đời tiếp theo của Lâm gia.Lần trước Phượng gia quả nhiên theo lời đã nói đi đến Phong gia đòi lại vật cũ, theo ý tưởng của trưởng lão Phong gia, đều đã qua năm mươi năm, cho dù lúc trước là vật của Phượng gia mấy người, hiện giờ cũng thành của Phong gia rồi.
Đáng tiếc ông ta quá mức xem thường thập đại thế gia lâu đời, nếu không phải huyết mạch của Phượng gia quá mức gian nan, làm sao sẽ ở ẩn, muốn chèn ép một thế gia mới lên, việc này vô cùng đơn giản.
Mới có ba ngày, Phong gia cũng đã chịu không nổi Phượng gia toàn lực chèn ép, đem thánh khí trả lại, không có thánh khí không nói, ba ngày nay bị Phượng gia chèn ép cũng tổn thất không ít.
Phong gia, thú hình là phong báo, nói đến cũng là nhất mạch của vân báo Lý gia, năng lực cũng thuộc thượng tầng, chỉ là huyết mạch thiên phú không so được với vân báo mà thôi. Ngàn vạn năm qua, phong báo không có lúc nào là không nghĩ đánh bại Vân Báo, thay thế trở thành một trong thập đại thế gia.
Năm mươi năm trước, trưởng lão hiện nay, cũng chính là gia chủ Phong gia lúc đó, Phong Vân, trong lúc ngẫu nhiên nghe nói có một loại thánh khí, thánh khí này không thể phòng ngự càng không thể công kích, công hiệu duy nhất đó là có thể chiết xuất huyết mạch thú nhân.
Tìm hiểu nhiều nơi, Phong Vân biết được thánh khí này là vật của Phượng gia, hơn nữa đã bị một người Phượng gia mang ở trên người, chính là tổ mẫu của Phượng Trạch Khiêm, Phượng Minh.
Mông Hiểu Dương giống như nghe kể chuyện nghe xong câu chuyện này, bắt lấy cánh tay Lâm Hô tiếp tục truy vấn, "Phượng Minh không phải gả cho Phong gia chủ sao? Vì sao Phong gia muốn đổi thành họ Phượng?"
Lâm Hô bất đắc dĩ ổn định thân mình Mông Hiểu Dương, nếu không phải tâm tình của Hiểu Dương thật sự rất khó chịu thì hắn cũng sẽ không nói lung tung đến gia sự của người khác, huống chi Phượng Trạch Khiêm cũng xem như là một người bạn.
Khụ! Bất quá nhìn bộ dáng tinh thần hiện tại của Hiểu Dương, Phong gia cũng coi như làm một chút cống hiến, trong lòng Lâm Hô nghĩ.
"Nghe nói là Phượng lão phu nhân yêu cầu, cụ thể thế nào thì bọn hậu bối tụi anh cũng không biết." Phương diện này khẳng định còn liên lụy đến vấn đề thánh khí.
Giống cái xuất giá là không thể mang đi thánh khí của bổn gia, cũng không có thế gia nào hào phóng như vậy, đem thánh khí làm đồ cưới, cho nên Phượng Minh tuyệt đối là lén mang đi thánh khí, cũng vì Phượng gia thật lòng yêu thương ông ta, nếu không cũng sẽ không cho Phong gia sử dụng năm mươi năm nay.
Thánh khí này tuy rằng không thể công kích hoặc là phòng ngự, thế nhưng bằng vào việc có thể tăng lên huyết mạch, có thể khiến cho tất cả thế gia lâm vào điên cuồng, tuyệt đối thuộc thượng thừa thánh khí, kỳ hạn sử dụng năm mươi năm tuy rằng ngắn một chút, cũng tuyệt đối giúp được Phong gia rất nhiều.
Chính là Phong gia vì sao sửa họ, mấy ngày gần đây Phượng gia tại sao lại hoàn toàn không để ý tình cảm mà toàn lực chèn ép Phong gia, Lâm Hô lại không được biết rồi. "Việc này, chờ một thời gian nữa, tự nhiên chúng ta sẽ biết." Ít nhất chờ hắn lên làm gia chủ, có thể biết tám chín phần mười rồi.Mông Hiểu Dương: Má nó! Thật sự là một chậu máu cún bự chảng mà. (‾-ƪ‾)
Lôi kéo Lâm Hô lại nghe vài đoạn hào môn tân bí, trong giọng nói trầm thấp từ tính của Lâm Hô, Mông Hiểu Dương lại ngủ say.
Hắn mang thai này so thai trước gian nan hơn nhiều, thai trước chỉ thay đổi thành thích ăn và thích ngủ, cũng không có việc gì khác. Thai này lại thích ngủ cũng không thích ăn, ngược lại ăn cái gì liền ói cái đó, vô cùng khó chịu, người cũng tiều tụy rất nhiều.
BẠN ĐANG ĐỌC
TRÙNG SINH VỊ LAI CHI SINH BAO TỬ
General FictionMộng Hiểu Dương không ngờ rằng mình uống nước mà còn bị sặc chết. Mở mắt ra lần nữa thì thấy mình là một á thú nhân nhưng vừa bị người khác hãm hại đuổi ra khỏi nhà. Trong cái rủi có cái may khi hắn có được một hệ thống chỉ dẫn giúp hắn từ đó về sau...