Chương 68: Nghẹn chết anh luôn

397 27 0
                                    

Tối hôm qua Lâm Hô phá lệ dốc sức, Mông Hiểu Dương bị gây sức ép đến nửa chết nửa sống, giá trị thể lực thẳng tắp giảm xuống đậu xanh rau má.

Nằm ngay đơ ở trên giường, hồi lâu sau mới gian nan mở hệ thống ra nhìn xem giá trị thể lực còn lại.

Năm! Đậu xanh rau má! Mông Hiểu Dương thiếu chút nữa nhảy dựng lên, này rốt cuộc có bao nhiêu hung tàn mới đem mười điểm giá trị thể lực của y giảm một hơi đến năm điểm, tuyệt đối không thể tha thứ.

Bảo 9717 đổi năm điểm giá trị thể lực thêm đến trên người mình, Mông Hiểu Dương mới có loại cảm giác sống lại.

Bất quá, y nhất định muốn phạt Lâm Hô, đáng ghét, lão hổ không phát uy anh cho em là mèo bệnh sao?

Khi Lâm Hô bưng cháo vào cửa, liền thấy Mông Hiểu Dương đang ngồi đó nghiến răng, sờ sờ mũi, hắn thừa nhận tối hôm qua có hơi quá, bất quá hắn cũng là nắm giữ mức độ, đương nhiên sẽ không hoàn toàn không để ý tới thân thể Hiểu Dương. (anh chắc chứ?)

Bất quá, tối hôm qua thật đúng là hạnh phúc, có nên tiếp tục nương theo chuyện của Tiểu Cẩn hay không...

Lâm Hô, anh phúc hắc như vậy, Tiểu Dương sẽ khóc.

Tiếp nhận cháo trong tay Lâm Hô, vài cái liền uống xong, sau khi 'vận động thể lực' nặng như vậy quả thực y rất đói.

"Trứng lười đâu rồi?" Hôm nay cư nhiên lại không thấy?

"Đang chơi với bọn trứng lớn."

Ra ngoài dự kiến của Lâm Hô, Mông Hiểu Dương không có mắng cũng không có lơ hắn, vẻ mặt vô cùng ôn hoà, chính bởi vì dạng này trái lại càng khiến Lâm Hô lo lắng. Có loại yên lặng trước bão táp có biết không?

Quả nhiên, báo ứng tới rồi, cùng ngày Mông Hiểu Dương khiến bọn nhỏ dọn đến phòng của bọn họ, làm mấy đứa bé vui vẻ chạy nhảy khắp phòng.

Lâm Hô làm cha, quanh thân lại phóng hàn khí đứng đằng kia.

"Phòng ở sẽ rất chật." Năm đứa ngủ chung, mệt Hiểu Dương có thể nghĩ ra.

"Có sao? Em cảm thấy rất tốt nha, bọn nó còn nhỏ, nhất là tiểu á thú, nhất định phải chiếu cố đến năm tuổi mới được."

Năm tuổi? Cả người Lâm Hô đều muốn bạo phát, kia đến bao nhiêu năm hả?

"Nói không chừng sang năm mang thai lại sinh tiểu á thú, đến lúc đó nhất định càng náo nhiệt." Mông Hiểu Dương ra vẻ khát khao, "Mấy cục cưng có thích ngủ với mẫu phụ không nè?"

"Dạ thích ( dạ thích)" bốn đứa bé trăm miệng một lời.

"Ngao ô..." Trứng lười trực tiếp lẻn đến trên giường nằm lên người Mông Hiểu Dương, đáp án không cần nói cũng biết.

Sắc mặt Lâm Hô muốn bao nhiêu khó coi có bấy nhiêu khó coi, "Bọn nhỏ hẳn là chính mình một phòng, cưng chiều quá cũng không tốt." Nếu sau năm tuổi, sang năm lại sinh một đứa nữa vậy không phải là lại thêm năm năm nữa sao...

"Làm gì có, bây giờ tụi nó còn nhỏ, khi bọn nhỏ năm tuổi tự nhiên sẽ không cưng chiều nữa."

Không để ý Lâm Hô phản đối, đêm đó, năm đứa bé liền chiếm cứ giường lớn, cùng mẫu phụ chơi nháo một phen, sau đó ôm nhau ngủ say.

Mà Lâm Hô thì bị chen đến một cái giường khác mới vừa dọn vào.

"Chị dâu, anh hai sao vậy?" Lâm Cẩn tiến đến bên tai Mông Hiểu Dương hỏi nhỏ.

Cậu cư nhiên thấy một tia ủy khuất trên mặt anh hai, đậu xanh rau má, nhất định là ánh mắt của cậu có vấn đề rồi.

Mông Hiểu Dương quay đầu lại nhìn Lâm Hô, thấy người nào đó đáy mắt lấy lòng, nếu như là hình thú, cái đuôi nhất định vung vung, hừ! Quay đầu đi, "Không có việc gì, đến thời mãn kinh ấy mà." đê.

"Thời mãn kinh?" Lâm Cẩn không hiểu.

Triệu Nhân cúi thấp đầu, khắc chế chính mình cười ra tiếng, Tiểu Cẩn không biết, hắn lại có thể nhìn ra một phần, quả nhiên núi cao còn có núi cao hơn, ác nhân đều có ác nhân trị. a ha ha ha ha

Trong phòng độ ấm lại thấp mấy độ, ánh mắt Lâm Hô hung ác đảo qua Triệu Nhân, đừng tưởng rằng hắn nhìn không thấy tên đó đang cười, bả vai còn có thể run rẩy rõ ràng một chút sao?

Đột nhiên lại ủy khuất liếc mắt nhìn Mông Hiểu Dương một cái, sau đó đi qua nắm lên Triệu Nhân, "Ngày hôm qua giảng viên bố trí bài tập, chúng ta đi hoàn thành."

"Không..." Chữ không mới nói ra, đã bị Lâm Hô dùng tay che miệng lại.

"Còn có bài tập sao? Đều bởi vì chiếu cố em, nếu không ngày hôm qua A Nhân đã làm xong rồi, vậy các anh mau đi đi." Bé ngoan Lâm Cẩn gặm trái cây, chớp mắt to nói.

Triệu Nhân: Tiểu Cẩn, sao em lại đẩy anh xuống vực sâu vậy, bọn nhỏ sẽ không có cha đó!

Đến lúc cơm chiều, hai người làm bài tập một buổi chiều rốt cuộc làm xong, chỉ là biểu tình của Triệu Nhân có vẻ không tốt lắm.

"Anh sao vậy?" Lâm Cẩn rất quan tâm Triệu Nhân, giữ chặt hắn liền khẩn trương hỏi.

"Bài tập nhiều lắm, vẫn chưa làm xong." Lâm Hô bưng chén lên, mặt không đổi sắc nói.

TRÙNG SINH VỊ LAI CHI SINH BAO TỬNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ