Chương 75
"Chờ một chút, Kim Long phía trước kia ....!"
Thanh âm quen thuộc nghe vào tai Ấn Vân Mặc, quả thực ngũ vị tạp trần. Câu này nghe như một câu chào bình thường không có gì lạ, căn bản lại bắt đầu một chuỗi sai lầm lưỡng bại câu thương. Trong đầu Ấn Vân Mặc lập tức dâng lên một ý niệm muốn bỏ chạy, nhưng long thân lúc này hoàn toàn không thể khống chế thả tốc độ chậm lại.
Tiên quân đạp trên tam sắc lưu hà bắt kịp, tuổi không quá mười sáu mười bảy, tóc dài bạch y, chân trần trắng nõn, tư chất tú dật, ý thái phong lưu, tưởng như giữa mùa hè được uống băng làm người ta lập tức sinh ra hảo cảm.
Ấn Vân Mặc lần đầu tiên từ con mắt người ngoài nhìn tự thân, một mặt khoan khoái Lâm Ương ta quả nhiên là nhân vật xuất chúng, mặt khác lại phiền muộn với một màn quỷ dị trước mắt này. Nếu mà chiếu nguyên dạng sự việc phát triển, cuối cùng bị bẻ xương róc vảy, đến tột cùng là Đông Lai chịu, hay là chính mình chịu?
"Có thể thương lượng một chút không? Ta cầu ba sợi long tu, một mẩu long giác nhỏ và mười một phiến long lân. Bên trong hải vực quần long tuy nhiều, lại đều không hợp ý ta. Cho dù là tứ hải long vương cũng chỉ miễn cưỡng dùng tạm. Ta vừa thấy ngươi, mới phát hiện thì ra vật liệu ưng ý nhất đều ở đây. Như vậy, ta sẽ không phải đi phiền những tiểu long kia, tìm ngươi mượn là tốt rồi! Đổi cũng được, ngươi có yêu cầu thiên tài địa bảo, phù chú linh khí gì? Ta đều có thể mang tới trao đổi với ngươi."
Ấn Vân Mặc rất muốn thay Đông Lai trả lời: cho ngươi hết, cầm đi! Một câu đỡ phải tiên lễ hậu binh, còn tránh bị Thiên Phong kiếm xuyên thủng! Đáng tiếc hiện giờ y chỉ là hồn phách bị mắc kẹt trong thân thể Kim Long, giờ phút này chỉ có thể làm người đứng nhìn mình lạc vào kỳ cảnh.
"Kim Long, ý của ngươi như thế nào?"
.... Muốn đánh nhau!
Đánh một trận rồi cả đời không qua lại, đối với hai bên đều tốt. Đáng tiếc là không đánh nhau không quen biết. Ấn Vân Mặc bất đắc dĩ để mặc long thân như khôi lỗi tự phát mà động, bùng lên tức giận.
Đợi đến lúc Lâm Ương pháp bào rách nát, linh khí hao tổn chật vật chạy đi, trên người Kim Long cũng đã có vài vết thương nhỏ. Nhưng mà khiến Ấn Vân Mặc khóc không ra nước mắt chính là, mấy vết thương đó quả nhiên đều là đau trên người y! Nói như vậy, một hồi âm mưu trăm năm sau kia... ai nha... tự làm bậy, không thể sống!
Lâm Ương đi rồi, tựa như pháp lực của quy tắc cũng theo đó rút đi, Ấn Vân Mặc lại khôi phục năng lực tự do thao túng long thân. Nhưng y biết cái này chỉ là hiện tượng tạm thời, một khi đến thời điểm phải chạm mặt Lâm Ương, tháp giới quy tắc sẽ lại cưỡng chế tiếp quản.
Nghĩ tới nghĩ lui, trước tiên vẫn là đi đến động phủ của Đông Lai. Ấn Vân Mặc nằm xuống địa bàn cực kỳ không quen thuộc, bắt đầu vắt hết óc suy nghĩ làm thế nào phá giải tầng thứ bảy cầu bất đắc:
Đầu tiên cần xác nhận, y có cùng Ấn Huyên đồng tiến vào thế giới này không? Nếu Ấn Huyên cũng ở đây, mình bị tiến vào thân thể Kim Long, vậy hắn có nhập vào trong thân thể "Lâm Ương" không? Có bị cưỡng chế hành động? Nếu là đúng, như vậy quy tắc thứ nhất của tầng này, chính là hồn phách cùng trao đổi.