Chương 59
Khi lần thứ hai Tiêu Dực nhìn thấy Lâm Ương, bị dáng vẻ tiên bào rách rưới, linh quang tán loạn của y khiến cho hoảng sợ, từ trên đài tọa vân nhảy dựng lên: "Ngươi đấu pháp với ai, lại trông thảm hại đến như vậy?"
Lâm Ương pháp lực hao tổn quá mức, tinh thần lại phơi phới, cười nói: "Cùng một con Hỗn độn Kim long."
"Hỗn độn Kim long..." Tiêu Dực nghe vậy, sắc mặt lập tức biến đổi "Đó không phải là Đông Lai Thần quân chứ? Hắn chính là Thần thú số một số hai trong Tam giới, Vạn long chi chủ, đồng nhật quang huy. Ngay cả Đế Quân thấy hắn cũng phải nể mặt, ngươi lại phạm thượng hắn! Không muốn sống nữa sao?"
Lâm Ương khép vạt áo tiên bào rách nát, ngồi xuống vân đài của Tiêu Dực uống thuốc, "Đông Lai này cũng là kẻ hung man, một lời không hợp lập tức phát tác. May mắn là ta chạy trốn nhanh, bằng không thật sự phải thân hồn câu diệt."
"Long tộc vốn tính nóng, hắn là Long thần, dĩ nhiên càng phóng túng chút. Nhưng hắn nhất quán tự hành, trừ phi bị người trêu chọc ..." Tiêu Dực kinh ngạc dừng lại, nhớ đến lời mình lúc trước đề nghị, nhất thời hối hận không ngừng: "Ta bày cho ngươi đi tứ hải Long vực tìm Hỗn độn chi bảo, ngươi không phải là đem chủ ý đánh lên đầu Long thần đi? Lâm Ương! Ngươi thật sự là điên cuồng không biết trời cao đất rộng!!"
Lâm Ương mở mắt ra nhìn hắn, bỗng nhiên mỉm cười: "Sư huynh, nếu ta xin ngươi mượn hoặc trao đổi bảo vật, ngươi có chịu hay không?"
"Bảo vật gì? Dùng làm gì?" Tiêu Dực có chút theo không kịp tâm niệm y xoay chuyển.
"Một chút huyết, một sợi gân, mấy miếng thịt, vài mẩu xương. Mấy cái đó, quả thực có tổn hại tiên thân, nhưng không phải là vết thương trí mệnh, nghỉ ngơi mấy trăm năm cũng sẽ hồi phục. Ngươi có chịu hay không?"
"Cái gì loạn thất bát tao! Ngươi... ngươi đang suy nghĩ gì vậy?"
Lâm Ương nghiêm mặt nói: "Đừng động những mặt khác, ngươi chỉ bằng tâm trả lời, có chịu hay không?"
Tiêu Dực mạc danh kỳ diệu, nói: "Phải xem dùng như thế nào. Nếu như dùng để cứu tánh mạng ngươi, ta hao tổn chút tiên thân cũng đáng; Nếu mà sử dụng linh tinh, vẫn là tính lại."
Lâm Ương rũ mí mắt xuống, nghĩ nghĩ, lại hỏi: "Sư huynh, chúng ta kết bạn đã bao lâu?"
"Một ngàn năm đi... Ta nói tiểu tinh gây họa nhà ngươi lại có chủ ý xấu gì vậy? Cẩn thận Đế Quân không tha cho ngươi!" Tiêu Dực nhăn mày. Hắn trước kia làm người là một kẻ thành thật; Sau khi thành tiên vẫn kiên định an phận như trước, nghiêm túc tu hành ngộ đạo, có lúc chẳng sờ được tâm tư tiểu sư đệ thất khiếu lung linh, lần này ẩn ẩn cảm thấy có chút bất an, rồi lại nhất thời nghĩ không ra huyền cơ.
Lâm Ương giương mắt cười nói: "Sư huynh nói cái gì, ta nào có bất hảo như vậy. Chính là cảm thán ngàn năm tình cảm, sư huynh lại đồng ý vì cứu tánh mạng ta mà tự tổn hại tiên thân, thế mới thấy thế nhân đã nói 'Lâu ngày sinh tình' đều không phải là hư ngôn. Tình ý của Sư huynh ta cảm niệm trong lòng. Chẳng qua ta thuận miệng hỏi mà thôi, không cần phải để tâm."