chapter 15; Yoo Kihyun

875 138 12
                                    

Sắp xếp lại chỗ ngủ cho tôi, Nayeon thao tác một cách chậm chạp, mồm ngáp ngắn ngáp dài.

Chẹp. Ngu thì chịu thôi, ở nhà làm gì không lo ngủ nghỉ dưỡng bệnh, lại đi "theo dõi" người ta. Đúng là không ai muốn trở thành người bình thường khi yêu.

Xong xuôi, nó quăng cho tôi cái gối ôm, rồi chui mình vào chăn. Nhịp thở đều đều, lặng thinh không nói một câu; tôi biết, có lẽ nó đã ngủ. Nayeon rất cần một giấc ngủ dài. Dẫu sao ngày mai nó buộc phải lên trường, mà thật ra cũng chả ai ép nó cả, chẳng qua là ngày mai có tiết kiểm tra cái môn học mà nó ngu nhất, mà sức của Nayeon không đủ để làm lại bài kiểm tra một mình. Nên yeah, bệnh có thể tạm gác qua rồi sau này nghỉ bù, bài kiểm tra mà làm lại một mình thì Nayeon chắc chỉ vừa đủ điểm trung bình.

Tôi nằm trên giường của nó. Còn nó thì trải nệm nằm dưới. Không phải tôi ngược đãi nó. Không phải do tôi ích kỷ. Chẳng qua là khi đã thân và hiểu nhau, tự khắc sẽ làm điều mà bản thân thấy tốt cho mình và cả đối phương. Tôi rất khó ngủ, tôi chỉ có thể ngủ được trên giường mà thôi. Còn Nayeon thì khác, nó chẳng khác gì cầm tinh con heo, chỗ quái nào nó cũng có thể chợp mắt được.

"Nayeonie, ngủ chưa?"

"Nayeon!"

Vốn lúc đầu tôi cũng không muốn gọi nó dậy đâu, tôi chỉ muốn xem nó còn thức hay chưa (mặc dù tôi rõ là nó đã ngủ ngất ngây từ trước rồi), cơ mà sau khi thấy thân thể cả người đó đang run lên cầm cập thì tôi mới giật mình. Phòng không mở điều hòa, trước khi ngủ nó cũng đã uống thuốc đầy đủ, cả người nó là áo ấm tay dài, khăn cũng chả phải loại mỏng dính, nó không thể cảm thấy lạnh. Hết sức vô lí!

Vậy, chỉ có thể là...

"Nayeon! Mày đang khóc sao?"

Sau khi nghe câu này, người nó run lên dữ dội hơn. Tôi còn loáng thoáng nghe được tiếng thút thít của nó. Nó khóc khẽ trong cổ họng khô khóc khàn đặc. Bệnh cảm không dễ chịu tí nào. Tôi hiểu mà, tôi cũng ghét cái cảm giác khó thở như mũi mình bị nhét một đống mùn vào vậy đó.

"Nayeon?"

Gọi đến lần thứ tư, tôi bắt đầu bật người dậy, tiến lại gần cửa ra vào.

"Đừng! Đừng...bật đèn. Tao ổn."

Nó lí nhí một cách khó nhọc.

"Nayeon, có chuyện gì với mày thế?"

"Xin lỗi đã phiền mày. Không có chuyện gì hết."

"Thế sao mày khóc? Đừng nói là vì thằng Jinyoung kia nhé?"

Nó không trả lời. Đáp lại tôi là những tiếng nấc nhẹ của Nayeon. Có vẻ nó không muốn tâm sự với tôi về vấn đề này. Không sao cả, ai cũng cần một không gian riêng tư. Nayeon đã không muốn nói, chả ai bắt nó nói được.

Tôi thở dài một hơi. Sau đó cũng không bận tâm nữa, tôi cũng buồn ngủ lắm rồi.

Tôi nằm lại giường. Liếc qua chỗ Nayeon một cái, rồi mới yên tâm nhắm mắt.

"Jisoo."

"Nghe đây."

"Thật ra mày vẫn thích Taehyung đúng không?"

vsoo ✘ đường một chiềuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ