chương 19: Em gái họ Ngô

1K 136 34
                                    

Tôn Thái Anh chết dẫm, rõ là một con Khỉ đà (kỳ đà, Nguyên Tú chỉ là muốn chửi Tôn Khỉ) cản mũi, cậu thật sự không hiểu vì sao con ả lại cứ thích trỏ mũi vào chuyện của cậu và Tử Du. Sao nhỉ? Chả nhẽ trước giờ Tôn Thái Anh gây mọi phiền phức là vì thích Tử Du chứ không phải cậu??

Không thể, chính miệng Tôn Thái Anh trước kia đã bảo thích cậu và sẽ làm Chu Tử Du sống không bằng chết mà. Vô lý.

- Anh làm gì mà thẫn ra vậy?

- Thế Bình??

Ngô Thế Bình nhìn anh cười tít mắt, hiếm khi thấy anh trai mình ngây ngốc ra như thế này, lần này chính là sao đây?

- Ai chọc anh trai của em?

- Thì cũng Tôn Thái Anh đáng ghét, chọc tức chết anh mất...

- Em bảo rồi, anh vung tay là con ả văng tám vạn dặm ngay, sao lại không làm?

- Tôn gia thế lực không hề yếu, em biết mà...

- Chúng ta đâu cần lộ mặt, anh lại lo sợ người ngoài nhìn vào người lương thiện mà chỉ trỏ sao?

- Nhưng anh đã hứa với Tử Du sẽ không dùng cách bỉ ổi như Tôn Thái Anh đã làm...như thế chẳng giúp anh trở thành anh hùng trong mắt Tử Du được...- Nguyên Tú ngã người ra sau, nhìn bóng em mình lướt vòng sang đằng trước qua đèn trần.

Thế Bình là một đứa trẻ đáng yêu, nhưng sau cái đêm bị Tôn Thái Anh đẩy té xuống hồ hai năm trước thì em ấy đã mất vẻ trong sáng vốn có, cậu có thể hiểu. Ngô Nguyên Tú ngày đó cũng đã tuyên bố cậu và Thái Anh không đội trời chung, bằng mọi cách phải để mọi người thấy bộ mặt thật của Tôn Thái Anh.

Nhưng vì sao? Chu Tử Du dạo gần đây hình như không còn ý định đó nữa.

- Tử Du thật ngây thơ anh nhỉ?

- Hử?- Nguyên Tú ngẩng đầu lên nhìn em, cái giọng tà mị là sao chứ...

- Chị ấy sẽ không bao giờ thắng nếu dung túng cho đối thủ...

- Ừm, quả thật rất ngây thơ.

Thế Bình lướt tay trên ghế, mắt hướng về phía đèn trần lấp lánh, tỏa sáng ngời ngợi.

- Nhưng vì sao chị ấy lại dung túng cho Tôn Thái Anh vậy, anh có biết không?

- Anh không biết, Tử Du cứ nằng nặc bảo Thái Anh thay đổi rồi...

- Thay đổi rồi?- Thế Bình chuyển ánh mắt xuống anh mình đang trầm ngâm

Nguyê Tú gật đầu thật khẽ mà không nhìn em, cũng tự cảm nhận được cái nhìn của em ở nơi mình. Thái Anh thay đổi? Nghe như hồ nước ở sa mạc vậy, đều là ảo ảnh cả. Càng nghe lại càng thấy những lời này vô lý.

Nhưng Ngô Thế Bình thì thẫn người ra suy nghĩ gì lạ lắm, trong đáy mắt còn ánh lên tia nghi hoặc, có chút căng thẳng. Song sau đó em liền nở một nụ cười khó hiểu, ngón tay thon dài xoa trên môi hồng như đang suy tính gì đó. Vẫn là nên đi kiểm chứng thử nhỉ?

- Lâu rồi em không gặp chị Tử Du, anh nghĩ xem...em có nên mang chút quà đi thăm chị ấy không?

- Đường đột như vậy? Em đang định làm gì vậy?- Nguyên Tú ngồi thẳng dậy, gì chứ vẫn phải để tâm tới Thế Bình, em ấy toàn nghịch ngợm thôi.

[TzuChaeng] - Nữ PhụNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ