Mala fide (1)

210 11 0
                                    


Patro Đại đế - vị vua đầu tiên của Vespero - từng là một đấu sĩ tài ba. Người ta kể lại rằng mỗi khi ngài bước vào đấu trường, dân chúng đều rải hoa hướng dương dưới bước chân của ngài để chúc mừng chiến thắng, dù trận đấu còn chưa diễn ra. Và đấy cũng là lời cảm thán cho số phận của kẻ nào phải đối đầu với ngài, bởi hắn sẽ không còn kết cục nào khác ngoài cái chết.Người Cigany vào thời đó là những kẻ man rợ và khát máu. Họ hiếu chiến hơn bất kỳ bộ tộc nào, vì thế, để xoa dịu cũng như đe nẹt thần dân của mình, nhà Qadini – gia tộc cai trị xứ Aras đã mở ra những đấu trường tàn bạo nhất. Luật lệ duy nhất tồn tại trong đó là chẳng có luật lệ nào cả. Các đấu sĩ tìm kiếm danh vọng, những tội nhân mưu cầu công lý, những kẻ cuồng sát thèm khát vị máu tanh, tất cả đều sẽ phải chiến đấu đến chết trong những đấu trường như vậy để mua vui cho dân chúng, quý tộc và kẻ cai trị nhà Qadini. Điên cuồng và đẫm máu. Nhưng thật kỳ lạ khi những cuộc đấu sống còn như vậy lại tỏ ra rất có ích khi giúp nhà Qadini tạo dựng được một Aras hùng mạnh trong thời gian dài. Và về sau này, chính người Vespero, giống người luôn tự nhận rằng mình là những đứa con ưu tú, đầy lòng nhân hậu của thánh thần cũng học theo người Cigany – giống người mà theo họ là mọi rợ và bị thánh thần ruồng bỏ - mà tạo ra các đấu trường của riêng mình trong cuộc đàn áp các tín đồ Cựu giáo. Lẽ tất nhiên, lòng kiêu hãnh buộc người Vespero phải tìm cho mình một cái cớ thật hợp lý và chính đáng để đấu trường của họ không trở thành bản sao hạ đẳng của đám mọi phương Nam. Vậy là họ viện đến Patro Đại đế và tấm phù điêu về vị hiền triết mù trong đại điện Justo rồi tạo ra luật lệ thứ mười ba, luật lệ dành cho những tín đồ dị giáo. Mọi tội lỗi sẽ được xóa sạch nếu kẻ bị buộc tội chiến thắng trong đấu trường máu Asura.

Cỗ xe ngựa lộc cộc đi chậm dần và cuối dùng dừng hẳn lại trước điện thờ Mauna. Những kẻ hầu cẩn thận bước xuống trước, chúng nhanh nhẹn kê bậc gỗ trước khi mở cửa, cúi đầu mời người ngồi phía trong rời xe. Vị khách vận áo choàng đen, loại áo rộng thùng thình che kín người có mũ trùm phía trên, và thật khó để nhận ra được đó là ai. Một trong số người hầu, nhận nhiệm vụ dẫn đường, hắn khom lưng hạ giọng mời vị khách đi theo mình. Dĩ nhiên, trong suốt quá trình đấy, hắn đã được căn dặn là không nên ngẩng đầu và tránh nhìn thẳng vào mặt người khách.

"Phía trên tháp chuông, thưa người." Tên hầu thì thào nói thêm khi cả hai dừng lại ở chân cầu thang dẫn lên tháp chuông. Vị khách không đáp lời, chỉ gật đầu đi theo sau hắn.

Vào buổi tối, ngọn tháp chuông thường không có nhiều người lui đến, ngoại trừ một nữ tu nhận nhiệm vụ đánh chuông báo hiệu sau giờ cầu nguyện. Và vì thế, nó trở thành một nơi khá lý tưởng cho những cuộc gặp cần đến sự kín đáo. Vị khách kiên nhẫn bước trên những bậc cầu thang được xây bằng đá xanh, cố gắng để đế giày của mình không phát ra quá nhiều tiếng động. Còn tên hầu thì nhanh nhẹn di chuyển, hắn cần đảm bảo rằng mình luôn cách vị khách một khoảng cách tối thiểu là ba bậc cầu thang. Vừa khi những nữ tu của điện thờ bắt đầu cất tiếng cầu nguyện, thanh thoát như tiếng hát nơi thiên cung Atrana, tên hầu và vị khách đặt chân đến đỉnh tháp, nơi có đặt quả chuông lớn. Đại nguyên lão Judas Sudo đã đợi sẵn ở đó từ bao giờ, lão giơ tay ra hiệu cho tên hầu lui xuống, rồi khi chắc rằng không còn ai bén mảng đến ngọn tháp này, lão mới cúi đầu hành lễ với vị khách của mình – hoàng phi Soifi Danco.

[The Castle Series] Cổ thành (tập 2): Gươm báu và hoa hồngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ