Umilia nghĩ rằng nàng đang mơ, một giấc mơ lặp đi lặp lại. Nàng mơ thấy con thuyền lớn chở hàng chục thiếu nữ lênh đênh trên đại dương, hướng về vùng đất giàu có nhất của phương Nam. Các thiếu nữ, nàng nghe được tiếng họ thì thảo bên tai, họ kể cho nhau nghe mình là ai, mình đến từ đâu, như một cách hướng về quê hương lần cuối trước khi con tàu cập bến ở kinh đô Virat – chốn xa lạ với tất cả. Họ từng là con gái của nhà buôn nào đó, hoặc chị cả trong một gia đình nông dân nghèo, hay kẻ sống sót bất hạnh sau những cuộc chiến, giống như nàng. Nàng còn nghe được cả tiếng khóc lóc, vì lo âu, vì sợ hãi, hoặc vì nhớ nhung. Umilia thì không giống họ, bởi lo âu hay sợ hãi của nàng đều đã bị nỗi đau mất mát nuốt trọn. Thậm chí, nàng cũng từ chối cả nỗi nhớ. Nàng không muốn nhớ lại bất cứ điều gì, bởi như chị Ursula thường nói, người ta thường chỉ nhớ đến một trong hai điều – khổ đau hoặc hạnh phúc. Nếu nàng nhớ đến khổ đau, thì hình ảnh hàng vạn người Cigany bị quân Vespero tàn sát, những đồng cỏ được tưới bằng máu tanh và bọn trẻ bị lôi đi thành hàng sau gót lũ ngựa chiến trong lúc cặp mắt ngây dại của chúng vẫn còn dính chặt vào thi thể cha mẹ mình – những cái thây người lơ lửng trên giá treo cổ,... tất cả sẽ khiến nàng phát điên. Còn hạnh phúc? Umilia nhìn vào bàn tay lấm lem bụi bẩn của mình, nhìn vào vệt trắng trên ngón tay giữa, đấy là dấu vết của hạnh phúc. Chiếc nhẫn mà đức ngài Venta đã trao cho chị Ursula và được chị tặng lại cho nàng đã bị bọn chủ nô cướp đi. Một cơn ác mộng! Umilia tự nhủ, nàng nhắm mắt rồi mở mắt như thể cố gắng thoát khỏi nó, song rốt cuộc khi đầu va vào vách gỗ vì cơn chao đảo của chiếc thuyền thì nàng mới tin rằng mình đang tỉnh. Và nếu nàng đang tỉnh, thì con thuyền là thật, chuyến đi đến Virat cũng là thật. Nàng đã lênh đênh trên hai con thuyền, bị bán đi như một nô lệ, và trong những vụ mua bán ấy, dù kẻ nào bỏ tiền ra mua nàng thì chúng cũng đều đối xử với nàng tệ hại giống nhau. Nàng bị ném vào căn hầm hôi hám, bị giam cầm hàng tháng trời cùng các nô lệ khốn khổ khác. Ngày của nàng bắt đầu với tiếng la hét hoặc đòn roi của gã quản nô và kết thúc với một bữa ăn đạm bạc chỉ đủ để không chết đói. Nàng không còn bất cứ ý thức nào về thời gian hay những khung cảnh tuyệt đẹp phía trên boong tàu. Không gì cả, ngoài trừ tiếng bước chân rầm rập của đám thủy thủ, và thi thoảng còn thêm tiếng biển cả gào thét trong cơn bão. Những ngày đầu, nàng chỉ làm duy nhất một việc là gục đầu than khóc. Những ngày kế tiếp, nàng đập phá, níu lấy chân gã quản nô để van xin gã thả nàng ra khỏi chỗ tăm tối này, bất chấp ngọn roi vung chát chúa của gã. Rồi những ngày kế tiếp sau nữa, nàng quen dần với tuyệt vọng và thu mình lại một góc, sẵn sàng đón nhận mọi điều tồi tệ mà Nữ thần tôn kính đã sắp đặt ở phía trước. Lâu hơn chút nữa, Umilia bắt đầu trò chuyện cùng những nô lệ khác về đích đến của chuyến hải trình này. Một vài người cười nhạo câu hỏi ngây ngô mà nàng đặt ra, nhưng rồi ai đó cũng trả lời thành thật cho nàng hay. Họ sẽ đến kinh đô Virat, trở thành các cống nữ mà xứ Sogias chọn để gửi tới cho hoàng đế Juvelo. Và cứ như vậy, mỗi ngày, họ đều kể cho nàng nghe về những gì sắp xảy đến, tựa như người mẹ kể cho con cái nghe câu chuyện cổ nào đó trước giờ đi ngủ vậy.
Mà đó cũng có thể là một câu chuyện cổ tích nào đó lắm chứ, Umilia tự nhủ, bởi càng lúc các nô lệ lại càng kể về những điều nghe thật hoang đường. Từ tòa cung điện cao bảy tầng với đủ loại cây cối quý hiếm luôn xanh mát bốn mùa, ngai vàng được khảm trăm thứ đá quý, những giáo đường rộng lớn luôn chật cứng các bậc trí giả,... cho đến cả vị vua anh minh cùng hoàng hậu xinh đẹp không lời nào tả xiết của ngài, lời họ kể nào nghe giống với bất cứ đâu mà nàng biết trên thế gian này? Hay chăng là họ đã quá tuyệt vọng giống như nàng mà tự mình đắm chìm trong ảo mộng nào đó? Hoặc họ biết con tàu này rồi sẽ đi đến chốn tồi tệ ra sao nên mới trấn an bản thân bằng câu chuyện hoang đường về vương quốc thịnh trị lẫn kinh đô giàu đẹp của nó? Umilia nghĩ vậy, nàng dừng không đặt ra những câu hỏi nữa và chỉ còn ngồi thẫn thờ ở góc tối, chờ đợi con tàu cập bến bờ vô định nào đó.
BẠN ĐANG ĐỌC
[The Castle Series] Cổ thành (tập 2): Gươm báu và hoa hồng
RomanceNgự ở trên cao, thánh thần bất tử. Amis đung đưa ly rượu đỏ ngọt lành, nàng cúi nhìn kẻ bé mọn cầu khẩn. Ôi nữ thần cưỡi trên cỗ xe bạc, Xin hãy giải thoát tôi khỏi bao điều khốn khổ Những âu lo, nặng trĩu một kiếp người. Tôi chẳng còn khát khao n...