Hiển nhiên cậu đã nghe thấy lời nói của Tống Duẫn Hành, môi cậu mím chặt giống như đang căng thẳng.
Lục Niệm Niệm nhớ khi mình còn bé, từng viết một đoạn văn.
Ở trên lớp có một bạn nam, thường tóm bím tóc của cô. Có lần, Lục Niệm Niệm trực tiếp đuổi theo tới nhà vệ sinh nam, không chút lưu tình đánh cho cậu một trận.
Thế là khi viết văn, Lục Niệm Niệm viết: Khi Trương Vĩ Vĩ tức giận mồm sẽ phồng lên, mặt bánh trôi biến thành màu đỏ rực, chính là trái dâu tây chín đỏ.
Giáo viên ngữ văn ở bên dưới gạch một đường màu đỏ, bên cạnh còn viết vài chữ: Ví von không thỏa đáng, tính hiểu biết quá mãnh liệt.
Khi đó còn quá nhỏ, Lục Niệm Niệm chỉ hiểu mông lung, lời phê bình của giáo viên, nhưng lại không quá rõ ràng.
Hiện tại cô rất rõ ràng, Tống Kim Triêu giống quả dâu tây vậy, cô rất muốn ăn.
Lục Niệm Niệm theo bản năng liếm môi.
Biết Tống Duẫn Hành là người đưa Lục Niệm Niệm tới đây, Tống Kim Triêu chỉ nhíu mày, cũng không hề nói gì.
Nhưng cậu chú ý đến lời nói của tên đó, con chim ngốc ồn ào này trở thành bạn gái của cậu khi nào?
Khi Lục Niệm Niệm nói lời từ biệt, Tống Kim Triêu đã khôi phục lại trạng thái trước đó, mặt vô cảm nhìn cô rời đi, một câu cũng không nói.
Trên đường trở về
"Ngày mai cháu có thể đến thăm cậu ấy không?"
Đối với chuyện, cho rằng cô là bạn gái của Kim Triêu, Lục Niệm Niệm cảm thấy, Tống Duẫn Hành khẳng định là người tốt.
Còn là một người có năng lực phận biệt vô cùng tốt.
"Gặp một lần thì có thể, cháu còn muốn gặp lần thứ hai?"
Tống Duẫn Hành liếc mắt, hiển nhiên cô gái này không hiểu tình hình của Tống gia.
Lục Niệm Niệm khẩn cầu: "Có thể không?"
Tống Duẫn Hành bật cười: "Nếu như bị nữ ma đầu biết được, cháu sẽ bị 'Răng rắc' ."
Lục Niệm Niệm mở to hai mắt: "Là nữ ma đầu?"
Tống Duẫn Hành không muốn nhiều lời, lại nói: "Vậy tối mai cháu tới, tách ra cũng có thể."
–
Sáng sớm hôm sau, Lục Niệm Niệm theo bà nội đi chợ, dự định mua một con gà mẹ, mang về hầm canh, mang cho Tống Kim Triêu.
Bà Lục ở trên đường lảm nhảm không ngừng: "Đã nói với cháu, đừng bắt nạt kẻ yếu, cháu xem đi, hiện tại làm cho thằng nhóc đó vào bệnh viện luôn."
"Cháu nói xem, cháu có điểm nào giống con gái."
Nghe bà Lục cằn nhằn không ngừng, Lục Niệm Niệm xấu hổ theo sau bà, khuôn mặt ảo não.
"Bà nội, nhất định phải chọn cho cháu một con gà to."
"Tống Kim Triêu gầy quá."
BẠN ĐANG ĐỌC
Còn không phải vì em đáng yêu sao
Roman d'amourVăn án một Tin đồn, Cậu chủ Tống gia trở về sau khi mất tích 4 năm, đại não bị thương nặng, nói chuyện không lưu loát, nhìn người khác đều bằng ánh mắt âm u. Thời điểm bà Lục dặn tiểu bá vương nhà mình, ngàn vạn lần không thể bắt nạt kể yếu. Một ngà...