Hôm nay mệt chết đi được ấy!
Đúng như đã dự đoán. Hôm nay tôi và bọn họ đã đối mặt.
Taehyung tuy là làm to nhưng khi di chuyển ra khỏi công ty thì chỉ có tài xế và anh ấy, vì có cảm giác không thoải mái nên anh ấy không bao giờ thuê vệ sĩ, nên việc sát hại anh ấy cũng rất là "tiện lợi" cho bọn họ.
Không cần tốn công tốn tiền bắn tỉa, họ dùng cách bắt cóc. Anh ấy được đưa vào xe sau đó là hẻm nhỏ. Một cái "hẻm quen" của bọn tôi, trong đó toàn những thành phần bất hảo của xã hội. Chỉ cần bắt vào đó, đâm một mũi kim thì coi như xác định. Tàn đời.
Tôi bí mật đi theo bọn họ. Bọn họ khá đông. Và sức của tôi cũng chỉ đủ để xử phân nửa bọn họ nên việc xông tới mang anh ấy đi là không thực tế.
Tôi đã cố giải quyết bớt, nhưng tôi không thể.
Vì sao à? Vì họ là anh em tốt của tôi. Tôi không nỡ.
Đành đối diện với ông trùm vụ này vậy.
Ông trùm đợt này không ai xa lạ. Đàn anh dễ thương của tôi đó.
- Hyung!
Tôi nhảy từ trên một cái nóc nhà gần đó xuống. Gọi anh ấy. Tôi dám chắc mình sẽ không bị họ hại, vì vốn dĩ các thành viên trong bang rất yêu thương nhau. Chỉ có tên con trai ngu ngốc của đại ca của chúng tôi. Cái tên mà đã làm ông ấy thất vọng tới lâm bệnh. Thằng nhóc đó là loại không ra gì, phung phí và hoang tưởng. Nó lấy tài sản của ông ấy ăn chơi. Đầu óc thì ngu mụi, lại còn nuôi gái. Nó từng ngỏ lời muốn quen tôi. Thật sự không đơn giản là ngỏ lời, mà là "ép buộc". Nhưng cái tên mới vào nghề đó thì ép buộc được ai?! Chỉ cần một nắm đấm của tôi, thì nó đã sống chết không xong rồi!
Và cũng chính nó. Cái tên ngang ngược đuổi tôi ra khỏi bang. Nếu không vì nể tình đại ca thì tôi đã giết nó luôn rồi!
Còn anh trai đang cầm đầu vụ này. Là Kim Seok Jin. Anh ấy là thụ, đã có chủ, làm cùng nghề, cùng bang. Và cả hai anh ấy đều rất yêu thương tôi. Lần này mang người về dễ dàng rồi đây!
- Jiminie~ Nhớ em chết mất!
Anh ấy xông tới ôm tôi, cưng nựng hết mực.
- Chào ca ca!
Mấy anh em trong bang vẫn rất vui vẻ như ngày mà tôi chưa rời đi.Mọi người vui vẻ thì tôi cũng vui vẻ đáp lại thôi!
- Anh à, em muốn người này.
Tôi khổ sở thoát khỏi vòng tay khoẻ mạnh của anh ấy, "xin".
- Anh biết, hôm em rời khỏi anh có mặt ở đó mà, người em nói tới là tên này à?
- Vâng! Anh ấy rất đẹp trai đúng không ạ?
Mắt tôi "sáng" lên, Jin hyung nói thế.
- Ừ, rất hợp với em!
- Em thích câu đó!
Tôi cười.
Em thừa biết do anh là anh trai em nên anh mới cảm thấy vậy. Chứ nhìn anh ấy và em chẳng có cái điểm nào gọi là "hợp" cả.
