Chương 30

4.3K 156 0
                                    


Cố Thần đỡ lấy eo cô, cẩn thận ôm cô đi về phía trước, “Đầu tiên cứ đi từ từ đã.”

Vừa chạy bộ xong, không thể dừng lại ngay lập tức được.

Sở Dư khó chịu nhíu mày lại, trước mắt sắp biến thành màu đen cả rồi, chân cô cũng mềm nhũn hết cả ra.

“Không muốn di chuyển nữa.” Cô nói nhỏ, trong giọng nói có phần tủi thân.

Thiếu niên bị giọng của cô làm tay chân trở nên luống cuống, chỉ có thể thì thầm bảo đảm, “Thêm hai bước nữa được không, hai bước nữa thôi.”

Cậu hận không thể lập tức vỗ ngực mình và bảo với cô rằng cô không cần đi nữa, nhưng lại không được.

Người trong ngực không nói gì, chẳng qua chỉ lấy một bàn tay nắm lấy áo quần cậu, trán để ở phía trên, đi về phía trước theo lực tay của cậu.

Bộ dạng này tương đối thoải mái.

Lúc này, hai người cũng không hề phát hiện, tư thế của họ rất thân mật, thân mật đến nỗi đã sớm vượt xa giới hạn của bạn bè.

Tôn Hạo Quảng ngồi ở bên kia quan sát bị dọa sợ, thiếu chút nữa thì rớt bóng rổ trên tay, đẩy mấy người bên cạnh một cái, “Cậu, cậu nhìn kìa, có phải mình tôi bị hoa mắt không?”

Tốc độ phát triển kiểu gì mà thần thánh quá vậy?

Rõ ràng là mấy hôm trước vẫn còn dáng vẻ đơn thuần trong sáng, vậy mà mới mấy ngày… Sao bây giờ lại ôm luôn rồi?

Triệu Tưởng bị cậu đẩy một cái, bóng đang ném bị lệch khỏi rổ cả một ngàn tám trăm dặm, nhưng nhìn mặt cậu, lại nhìn sang hướng cậu đang nhìn.

Hoàn toàn không để ý đến chuyện tức giận nữa.

“… Tôi cũng hoa mắt rồi sao?”

Đi được một đoạn, đầu Sở Dư càng choáng hơn nên từ từ đi chậm lại.

Cô giật giật, chóp mũi hít vào hơi thở làm cô đột nhiên mở mắt ra.

Cảm thấy eo ở dưới tay cứng đờ, Cố Thần cúi đầu xuống, “Sao thế?”

Cậu nghĩ là cô không muốn đi nữa, tay chân có chút luống cuống, “Đi thêm hai bước nữa được không?”

Khi không nhìn thấy, thường thì thính giác sẽ càng nhạy bén hơn, dù cô không thấy tình cảm của cậu, nhưng có thể rõ ràng cảm nhận được, trong lòng cậu đang rất đau lòng, rất luống cuống.

Mặt Sở Dư nóng lên, đầu rời khỏi ngực cậu, thuận theo mái tóc dài, tầm mắt nhẹ nhàng rơi xuống chân cậu.

“Không có,” Cô nhìn chằm chằm dấu chân cậu bên cạnh cỏ nhỏ, “Tôi nghỉ một lát, lát nữa tôi tự đi được.”

Thiếu niên phản ứng lại, mới nhận ra được ý trong lời nói của cô.

Tầm mắt của cậu vô thức rơi xuống tay mình, cậu có thể rõ ràng cảm nhận được eo ở dưới tay, nhỏ nhắn, mềm mại, tay cậu nắm lấy… Một tay có thể ôm hết.

Trong nháy mắt, tai của chàng trai đỏ lựng hết cả lên, nhanh chóng thu tay về, trên mặt đã nóng giờ càng thấy nóng hơn.

[ FULL] Anh Đây Cóc Sợ Vợ - Bán Hạ Lương LươngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ