Chương 4: Vợ

961 66 26
                                    

Trì Quan vừa mới nhược quán không lâu, nhìn Mông Khanh râu ria xồm xoàm, đầu như tổ chim, còn tưởng rằng hắn đã hơn ba mươi, không ngờ chỉ lớn hơn cậu 2 tuổi mà thôi.

Trì Quan nhất thời có chút ngổn ngang trong gió, suy nghĩ hồi lâu hỏi: "Ngươi ăn cái gì lớn lên thế?"

Mông Khanh: "???"

Trì Quan lại sờ sờ mặt mình: "Mỗi ngày ta đều ăn giống ngươi, có thể nào sẽ già giống ngươi không?"

Mông Khanh: "........."

Mông Khanh có chút không thích: "Ngươi cảm thấy ta già?"

Trì Quan nhìn hắn: "Cũng không phải, chỉ là có chút lớn nhanh quá."

Mông Khanh nghiêm mặt, cầm mộc thương đã đẽo xong bước ra khỏi cửa. Trì Quan vội hỏi: "Ngươi giận à? Này ngươi đi đâu vậy!"

"Săn thú."

"Ta cũng muốn đi!"

"Chân ngươi bị thương, phải nghỉ ngơi." Mông Khanh dừng một chút, "Nếu như ta về muộn, sẽ tìm người đưa tin cho ngươi."

Trì Quan vẫn có chút bất an, nắm mép bàn giống như động vật nhỏ nhìn hắn: "Này, vậy ngươi phải cẩn thận một chút, đừng để bị thương nha."

Mông Khanh mềm lòng, vẻ mặt cũng hòa hoãn lại. Hắn quay lại, giơ tay xoa xoa đầu Trì Quan: "Được."

Mông Khanh mang theo Tiểu Hắc, cầm mộc thương đi về phía rừng, đi được nửa đường lại chuyển hướng tới bờ sông.

Tiểu Hắc không biết hắn muốn làm gì, ngồi ở bờ sông lúc lắc đuôi. Mông Khanh ngồi xổm trên bờ nhìn xuống sông một lát, lẩm bẩm: "Rất già sao?"

Hắn thả mộc thương xuống, lấy một cái chủy thủ lóe hàn quang từ sau hông ra, quay về mặt sông bắt đầu cạo râu. Chờ mặt sạch sẽ, hắn lại cầm dao chuyển tới trên mái tóc mọc lộn xộn.

Sau nửa canh giờ, trên mặt sông phản chiếu một khuôn mặt đàn ông cường tráng, mặt mày thâm thúy. Tóc hắn bị cắt ngắn, dựng thẳng như lông nhím, cằm có vệt râu xanh. Người đàn ông sờ sờ mặt, không quen mà sờ tóc một cái.

Hắn cúi đầu rửa mặt, lúc ngẩng đầu nhìn thấy Tiểu Hắc ở bên cạnh giơ chân lên đái vào sông.

Mông Khanh: "......."

Tiểu Hắc: "Gâu!"

Mông Khanh đá mông Tiểu Hắc một cái, một người một chó mặt không cảm xúc đi về phía rừng. Nửa đường gặp mấy người Phương Toàn, mấy người đàn ông bắt chuyện với nhau: "Mông Khanh? Sao lại cắt tóc rồi?"

Mông Khanh a một tiếng, không giải thích.

Phương Toàn lại quan tâm nói: "Trì tiểu huynh đệ có khỏe không? Vết thương sao rồi?"

Mông Khanh gật đầu: "An dưỡng mấy ngày, không có gì ghê gớm."

Phương Toàn nói: "Ngươi nhặt được nhóc con hoang dã này từ đâu vậy? Cái gì cũng dám bôi lên mặt, cũng may mà mặt không bị hỏng."

Tai Mông Khanh giật giật, nhìn về phía bên rừng, hạ thấp giọng: "Cậu ta không hiểu những thứ này lắm, sau này sẽ dạy."

Thiếu Gia Và Con Gấu Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ