Chương 64: Đi Theo Người Có Thịt Ăn

1.6K 177 14
                                    

ĐI THEO NGƯỜI CÓ THỊT ĂN

Edit/trans: Lãnh Tinh
Nguồn: lanhtinhcoc.wordpress.com

✡ ✡ ✡ ✡ ✡

Chu Nhu coi như bị mổ bụng moi ruột nhưng vẫn còn sót chút hơi tàn chứng kiến tất cả. Hai con mắt của ả trợn trừng nhìn về hướng Chu Huống đang được đám thủ hạ bảo hộ phía sau, đáy mắt lóe lên hận ý thấu xương, trong miệng không ngừng phát ra từng tiếng u u, nhưng không thốt nổi thành lời, đến tận khi óc của ả bị zombie gặm mất một nửa, cuối cùng mới triệt để tắt thở, chỉ là ánh mắt ả vẫn thấu hận trừng trừng dán chặt Chu Huống.

Từng tràng âm thanh rào rạo cắn xé thịt người của bọn zombie đập vào tai, Chu Huống không dám nhìn tiếp về hướng Chu Nhu, toàn thân da gà nổi đầy, tóc gáy dựng đứng, nghĩ đến bản thân cũng sắp lâm vào kết cục bi thảm bị zombie phanh thây, Chu Huống vậy mà sợ đến mức đái dầm; ngẩng đầu bỗng chốc trông thấy Tô Duyệt đứng một bên hoàn toàn bị bầy zombie coi như không thấy, hai mắt hắn sáng rực. Mặc dù hắn không biết vì sao zombie không tổn hại đến nữ nhân đó, nhưng hắn biết bám lấy cô ta sẽ an toàn, sẽ cứu được hắn một mạng. Thế là Chu Huống lập cập hướng về phía Tô Duyệt đang đứng quỳ thụp xuống, gào lớn cầu cứu Tô Duyệt: “Tô Duyệt, cứu ta! Cầu ngươi cứu ta! Chỉ cần ngươi cứu ta, cái gì ta cũng cho ngươi hết, tinh hạch, quyền lợi, vật tư, địa vị, nhà cửa, xe cộ, toàn bộ ta đều cho ngươi!”

Từ đầu đến cuối bàng quan như người ngoài cuộc quan sát trận tàn sát đẫm máu trước mắt, Tô Duyệt nghe tiếng Chu Huống hét tên của cô, quay sang nhìn Chu Huống một thời oanh liệt giờ hèn mọn quỳ rạp cầu cứu cô, trong lòng không mảy may thương hại mềm lòng. Nếu từ đầu hắn đã nảy sinh ý đồ độc ác bất lương, vậy giờ chính là đáng đời hắn.

Bất quá… Tô Duyệt cuốn một lọn tóc lên nghịch ngợm, mắt nhìn sợi tóc màu đỏ hạt dẻ, thờ ơ nói: “Tinh hạch, quyền lợi, vật tư, địa vị, nhà cửa, xe cộ, những thứ này ta đều có rồi, thứ ngươi không có ta cũng có! Vì thế ngươi đưa ra mấy điều kiện này ta không tiếp nhận được! Cơ mà… Ta rất muốn biết không gian của Chu Nhu là thế nào?”

Nghe nửa câu trước của Tô Duyệt, Chu Huống đã tuyệt vọng chờ chết, nhưng nửa câu sau của cô lại cho hắn hi vọng tìm đường sống, khiến hắn có điều kiện thương lượng, hai mắt hắn phát sáng nhìn Tô Duyệt, ngữ khí không còn hèn mọn như ban nãy mà mang theo vài phần đắc ý nói: “Không gian này là thứ hiếm, chỉ cần ngươi cứu ta, ta sẽ nói cho ngươi!”

Chu Huống nói vậy khiến Tô Duyệt ngẩng đầu lên, ánh mắt trào phúng nhìn Chu Huống đầy mặt vênh vang tự đắc. Tô Duyệt chán nản lắc đầu, nam nhân này thực sự là lão đại hắc đạo sao? Đến thời điểm này rồi mà còn có thể đem vẻ mặt này đối diện với người nắm sinh tử của mình trong tay.

Cánh môi đỏ hồng tiên diễm nhếch lên thành một cung độ câu hồn, vì ý cười mà con mắt cong cong thành hai vành trăng non, thanh âm ngược lại lạnh lẽo băng giá sắc như đao kiếm: “Ta ghét kẻ khác uy hiếp ta, ngươi phải biết, giờ ta không phải đang bàn điều kiện với ngươi!”

[Edit] QUYỂN 1 - Mạt Thế Đệ Nhất Tang Thi Nữ VươngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ