PHẦN 2 : HƯƠNG TRONG TRƯỚNG - GHI NHỚ TƯƠNG TƯ NÉM SINH TỬ (2)

520 16 0
                                    

Chương 125 :

Hạ cô cô đã chạy lên đến đây, ngửi một cái, đã cười lạnh nói: "Canh táo đỏ cái gì? Rõ ràng chính là canh đậu đỏ! Ta đã nói nàng ta là tai họa, con còn không tin! Biết rõ con khí hư suy yếu, không thể ăn loại đậu này, mà lại cho con ăn cái này, chính là muốn mạng của con đó!"

Cảnh Từ liền có chút bất đắc dĩ, "Cô cô, lời này hơi quá!"

Hạ cô cô nói: "Hơi quá? Nàng ta đối với bệnh tình của con cũng không hỏi một tiếng, liền cho con ăn loạn, căn bản chưa từng nghĩ ư? Nàng ta rốt cuộc là là não heo hay não người? "

Tiểu Lộc ở bên cạnh giận dữ, chống nạnh liền mắng: "Ăn được hay không ăn được, chúng ta không biết, Cảnh Điển sử đương nhiên biết rõ. Cho dù chúng ta nấu sai rồi, Cảnh Điển sử cũng không nói gì, làm sao đến phiên bà nói, đúng là mẹ bà không có trứng!"

Hạ cô cô cả giận nói: "Hắn có thể nói cái gì? Tai họa bưng tới đây, cho dù là Hạc Đỉnh Hồng, hắn đều có thể uống hai phần! Tiểu tiện tì ngược lại là cũng giống chủ tử như nhau, mở miệng ác độc, không hiểu lễ nghĩa!"

A Nguyên bận rộn nửa ngày mới nấu ra nửa chén canh như vậy, bị Hạ cô cô nói như vậy, nhiệt tình sụt mấy phần.

Thấy Tiểu Lộc còn muốn lí luận, Hạ cô cô cũng đã đem tay phải hướng bên hông, trong bụng nàng rùng mình, một tay kéo Tiểu Lộc ra sau mình, cười nói: "Cô cô nói có lý, Tiểu Lộc không hiểu chuyện, nói hươu nói vượn. Làm sao có thể nói đến trứng của mẹ cô cô chứ, mẹ của cô cô đương nhiên là không có trứng......"

Nghe được ý muốn tạ lỗi, Hạ cô cô sắc mặt đã hòa hoãn, bỗng nghe được câu đằng sau của nàng, thô tục vô lễ đến suýt nữa làm cho bà tức chết.

Đang giận không kiềm chế được, muốn rút kiếm tiến lên, Cảnh Từ đã đứng dậy, nói : "Cô cô, đừng cùng tiểu bối bọn họ so đo."

Hạ cô cô còn chưa mắng nữa, A Nguyên đã giành nói: "Ta tuổi trẻ sẽ không hiểu chuyện, nếu có nói sai cái gì, làm sai chỗ nào, mong rằng cô cô thông cảm! A Từ, cô cô tuổi tác lớn hơn, có nóng nảy cũng là bình thường huynh đừng giận, bị thương thân thể sẽ không tốt."

Cảnh Từ hít vào một hơi, Hạ cô cô cũng nhịn không được quay đầu nhìn nàng.

Thật sự lời xin lỗi của nàng, còn hướng Cảnh Từ biểu đạt sự ân cần, cũng không động chút thanh sắc lại ám chỉ Hạ cô cô không để ý đến bệnh tình của Cảnh Từ, tận lực thêu dệt chuyện.

Phong Miên Vãn trong trí nhớ của bọn họ, hoặc là trầm mặc, hoặc là nhận sai, nhu thuận đến độ làm cho Hạ cô cô nghi ngờ nàng che dấu tâm cơ, tận lực chịu đựng.

Hôm nay, Hạ cô cô tựa hồ càng có lý do hoài nghi như vậy.

Đáng tiếc A Nguyên căn bản không có tâm tình cùng bà tranh chấp, hướng Cảnh Từ cười nói: "Huynh đã không thể uống canh đậu đỏ, ta làm cho huynh canh táo đỏ được không? Thêm một chút ngân nhĩ, ít bỏ đường, bổ huyết lợi khí, có lẽ còn thích hợp hơn đó?"

Cảnh Từ chằm chằm nàng sau nửa ngày, thở dài: "Nhưng ta thật sự rất muốn uống canh đậu đỏ này! "

A Nguyên đã cầm chén canh đậu đỏ trên bàn, một hơi uống sạch, vỗ vỗ hắn vai nói ra: "Ta và huynh khác biệt chỗ nào? Ta uống, cùng với huynh uống cũng giống nhau. Chờ đó, ta nấu cho huynh canh táo đỏ!"

[HOÀN] Lưỡng Thế Hoan - Tịch Nguyệt Giảo GiảoNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ