"Anh không muốn làm anh trai em."
Sáng hôm sau Hoắc Yên dậy sớm rửa mặt, gần giờ xuất phát, đột nhiên nghe thấy ngoài hành lang truyền đến tiếng ồn ào của nữ sinh.
Lâm Sơ Ngữ thích nhất xem náo nhiệt, dẫn đầu chạy ra ban công nhìn xuống dưới, ngạc nhiên nói: "Phó Thời Hàn đến này!"
Hoắc Yên vội vàng đeo cặp sách lên, thay dày thể thao rồi chạy biến ra ngoài, không để anh phải đợi lâu.
Lâm Sơ Ngữ ở phía sau la hét: "Hóa ra sáng sớm cậu rửa mặt thay quần áo là để hẹn hò với giai nhân."
"Là ra ngoài làm chính sự với anh ấy."
"Không cần giải thích không cần giải thích." Lâm Sơ Ngữ vứt cho cô một ánh mắt "tớ hiểu mà".
Hoắc Yên ngừng một chút, biết cô bạn hiểu nhầm cái gì, nhưng cô cũng không giải thích, vội vàng xuống lầu.
Trước nay Phó Thời Hàn không thích chờ đợi, sự kiên nhẫn của anh rất quý giá, thời gian càng quý giá hơn.
Ra khỏi cửa ký túc xá, Hoắc Yên nhìn thấy Phó Thời Hàn ở phía xa xa.
Anh mặc một một bộ quần áo thể thao màu đen đứng dưới bóng cây ngô đồng, dáng người thon dài thẳng tắp, tay tùy tiện nhét trong túi quần, mấy sợi tóc mềm mại rủ xuống trán, chạm đến lông mày.
Từ xa xa trông thấy người nào đó vụng về chạy tới, khuôn mặt vốn dĩ đang hờ hững lạnh lùng liền mang theo một chút ý cười lười biếng, tự nhiên nhiễm chút phong tình.
Hoắc Yên chạy tới trước mặt Phó Thời Hàn thở hổn hển. Anh lập tức giơ tay ổn định cơ thể giúp cô, hơi trách cứ: "Gấp cái gì."
Hoắc Yên vẫn thở hổn hển, nói: "Sợ muộn giờ của anh."
"Nhất định phải khách sáo với anh thế à?"
"Ừm?"
Hoắc Yên không hiểu.
Sắc mắt Phó Thời Hàn hơi tối lại, mắt hơi cụp xuống liếc nhìn cô, thấy cặp mắt ngây thơ của cô viết đầy hoang mang.
"Không biết là em không hiểu thật, hay giả vờ không hiểu."
Lần đầu tiên Phó Thời Hàn cảm giác được thế nào là khó giải quyết và bất lực, mà trước kia, mọi việc anh đều giải quyết ổn thỏa, trên thế giới này không có vấn đề gì anh không thể giải quyết.
Phó Thời Hàn đành phải giải thích với cô, nghiêm túc nói: "Đối với em, anh luôn có thời gian."
Cô vĩnh viễn ở vị trí thứ nhất trong lòng anh.
Hoắc Yên hiểu rồi, thế là dùng giọng ngọt ngào nói với anh: "Cảm ơn Hàn ca."
Trong lòng Phó Thời Hàn giống như được lông vũ quét qua, ngứa ngứa mà không thể gãi.
Hoắc Yên đeo cặp sách trên lưng, vượt qua anh đi phía trước.
"Đợi chút."
Sau lưng truyền đến tiếng con trai, cô dừng lại, thấy anh bước ba bước tới trước mặt mình.
BẠN ĐANG ĐỌC
Tiểu ôn nhu
RomanceTác giả: Xuân Phong Lựu Hỏa Thể loại: Ngôn Tình, Sủng Nguồn: heyingblog.wordpress.com và wattpad heyingblog Trạng thái: Full Lưu ý: đây là truyện được mình reup lại không phải truyện của mình nhé 😊