Chương 54. Mười Năm Trước Ngươi Nên Tự Tay Giết Chết Ta,...

2.5K 143 7
                                        

Chương 54. Mười năm trước ngươi nên tự tay giết chết ta, chúng ta cũng không cần đi đến ngày hôm nay.

Giờ Thìn ngày hôm sau, đại quân Lang Nghiệp hàng ngũ uy nghiêm, chỉnh tề sắp hàng ở khoảng đất trống rộng thênh thang trước Hoàng cung. Kỷ Ninh cưỡi trên con ngựa cao lớn, tay cầm trường tiên* dát nanh sói, ánh mắt sắc bén mà ngạo nghễ quét quanh đại quân.

*Trường tiên: Roi dài.

Các binh sĩ đều biết sự lợi hại của trường tiên trên tay Đại tướng quân. Trong lúc xếp hàng, nếu có kẻ hơi nhúc nhích, roi quất xuống dưới ngay lập tức xuất hiện một vệt máu. Bởi vậy lúc này, ai nấy đều dựng thẳng người, mắt nhìn thẳng không chớp. Mấy vạn đại quân tụ chung một chỗ, lại lặng ngắt như tờ.

Thẳng đến giờ Thìn một khắc, Nhiễm Trần mới choàng một thân bạch cừu, thong dong lắc lư cưỡi ngựa tới. Đi theo phía sau là Long Dã giáp trụ chỉnh tề, vẫn là hắc bào hắc giáp*. Kỷ Ninh liếc mắt nhìn Nhiễm Trần, hướng hắn khẽ gật đầu. Nhiễm Trần cũng cười cười:

*Hắc bào hắc giáp: Áo choàng đen giáp đen.

"Thỉnh Đại Tướng quân hạ lệnh."

Kỷ Ninh liền trầm giọng nói:

"Truyền lệnh của ta, toàn bộ đại quân tức khắc nhổ trại, khứ hồi Lang Nghiệp!"

"Rõ!"

Binh sĩ đồng thanh hô vang, thanh âm kinh động đàn chim phía xa, rào rào vỗ cánh bay vút lên bầu trời. Theo hàng lối của tiên phong doanh*, đại quân mênh mông cuồn cuộn tiến ra ngoài thành.

*Tiên phong doanh: Đội tiên phong.


Phía sau đội ngũ, mấy trăm chiếc xe tù chở đầy phụ nữ và trẻ em Ngọc Dao cũng theo quân đội xuất phát. Thỉnh thoảng vang lên tiếng con nít khóc. Không có ai lên tiếng.

Người Ngọc Dao lớn tuổi một chút, nghiêng đầu lẳng lặng nhìn quang cảnh bên ngoài qua hàng rào gỗ. Ngọc Dao kiến quốc mấy trăm năm, văn giáo hưng thịnh, bách tính giàu có, cư dân đông đúc. Kiến trúc tinh mỹ, khí cụ hoa lệ, chốn chốn đều phảng phất không khí thanh thản an nhàn. Bởi vậy, người Ngọc Dao thường coi các quốc gia khác là những kẻ man di, có phần khinh thường. 

Nhưng giờ phút này, Đồ Đô thành hoang tàn đổ nát. Máu trộn bùn lầy kết thành băng trên mặt đất. Thi thể người Ngọc Dao nghiêng ngả xiêu vẹo, la liệt khắp nơi, mắt trợn trừng, đến chết cũng không nhắm mắt. Trong mấy trăm chiếc xe tù, người già trẻ nhỏ chen chúc chung một chỗ. Tất cả bọn họ đều biết, đi một chuyến này sinh tử chưa rõ. Mà Đồ Đô thành, cố hương của bọn họ, có lẽ hết đời cũng không trở về được nữa.


Thời điểm Bạch Thanh Nhan mở mắt, đoàn xe đã sớm rời khỏi Đồ Đô thành.

Đêm qua y chưa từng chợp mắt, nhưng khi trời tang tảng sáng lại ngủ thật say. Y không biết là ai đã đưa mình lên xe ngựa, bắt đầu khởi hành khi nào. Y cũng chưa kịp nhìn cố hương, nhìn nơi mình sinh ra và lớn lên hai mươi mấy năm lấy một lần.

Tựa như là một lời nguyền vậy. Thứ y quý trọng đến tận tâm can, đến lúc mất đi, y luôn luôn không có cơ hội nhìn một lần cuối cùng, càng không có cơ hội nói một lời từ biệt tử tế. Vì vậy thứ kia vĩnh viễn lưu lại trong lòng y một lỗ hổng, một vết thương, mãi mãi không khép miệng.

[Quyển 1] Tru Tâm Chi Tội [诛心之罪] - Đào Từ Bằng Khắc Thiếu NiênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ