Chương 57. Thái Tử Điện Hạ, Hóa Ra Ngươi Vẫn Còn Biết Xấu Hổ.

2.2K 109 2
                                        

Chương 57. Thái tử Điện hạ, hóa ra ngươi vẫn còn biết xấu hổ.

Bạch Thanh Nhan cũng không biết mình đã mê man bao lâu. Tận cho đến khi ngoài cửa sổ xe vang lên những thanh âm huyên náo, y mới giật mình bừng tỉnh. Bạch Thanh Nhan mở mắt ra, phát hiện mã xa đã ngừng lại. Nghiêng tai lắng nghe, bên ngoài có tiếng binh lính Lang Nghiệp vừa chạy vừa la hét, cái gì mà "Sói tuyết tập kích" "Cắn chết người" các kiểu.

Sói tuyết?

Nơi đây vốn thuộc địa phận Ngọc Dao, Bạch Thanh Nhan đối với chuyện này cũng có chút hiểu biết. Sói tuyết là mối họa lớn nhất của Phục Âm quận. Mỗi khi vào đông, bão tuyết đầy trời, sói tuyết đói khát sẽ từ trong núi sâu kết thành bầy đàn chạy xuống tập kích các thôn xóm dưới chân núi để kiếm thức ăn. Nhưng sói tuyết là loài tinh khôn, thông thường chỉ săn thú hoang bắt trộm gia súc là chính, rất ít khi tập kích con người. Nữa là một đội quân võ trang đầy đủ!

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Bạch Thanh Nhan nôn nóng đứng dậy. Nhất là khi nghĩ đến xe tù chở người Ngọc Dao đi sau cùng, nếu thực sự có sói tuyết tập kích, họ chẳng khác nào trở thành bia ngắm sống sờ sờ.


Âm thanh bên ngoài nhỏ dần. Bạch Thanh Nhan ngồi xuống, muốn ra ngoài thám thính tình huống một chút. Y lại phát hiện y phục của mình một kiện cũng không còn lành lặn, bên cạnh đặt vài món y phục Lang Nghiệp mới tinh, có lẽ là Kỷ Ninh đem tới. Bạch Thanh Nhan chẳng thèm liếc mắt.

Qua loa dùng chăn choàng lên người, Bạch Thanh Nhan đi tới bên cửa sổ xe. Đón y là cái lạnh thấu xương lập tức ùa vào... Tóc đen buông xõa bị cơn gió điên cuồng thổi tung, lập tức khiến một tên lính chú ý.

"Thái tử Điện... À không không, Công tử!" Tên lính lại gần, thoạt nhìn vô cùng hưng phấn. Bạch Thanh Nhan nhíu mày lục lại trí nhớ, hình như tên hắn là Vương Vạn. Chỉ là y chưa hiểu vì sao hắn lại cố ý sửa lại cách xưng hô.

"Công tử, ngươi có muốn ăn gì đó không? Hay muốn uống trà?"

"Không cần."

Bạch Thanh Nhan dùng hết toàn lực ngoảnh đầu nhìn về hướng phía cuối đoàn xe, lại chỉ thấy một mảnh trắng xóa mênh mông không có điểm dừng. Y cùng lắm chỉ thấy được từng đoàn binh lính giáp trụ chỉnh tề, xếp thành hàng đều đặn tiến về phía trước. 

"Công tử đang muốn nhìn người Ngọc Dao sao?" Vương Vạn nỗ lực bắt chuyện, "Từ đây không thấy được đâu. Bọn họ ở phía sau cùng, chúng ta lại đang trong hàng đầu. Từ đây tới đó, cưỡi ngựa cũng phải mất một khắc."

"Ta nghe nói có sói tuyết đột kích? Ở đây nhiều người như vậy, sói tuyết sao dám tới gần?"

"Cái này ta cũng không rõ lắm. Ta vẫn luôn canh giữ bên ngoài mã xa của Công tử, chỉ nghe mọi người nói sói tuyết lần này không giống với bình thường. Chúng kết đàn chừng hơn một nghìn con. Con vua sói cầm đầu kia toàn thân trắng như tuyết, chỉ có điểm đen duy nhất trên chóp tai, đầu lớn kinh người, đứng lên bằng chân sau cũng cao cỡ một người trưởng thành. Nghe nói là tiên phong doanh lúc phát hiện ra nó, có một huynh đệ đứng gần không kịp đề phòng bị súc sinh này cắn một cái vào cổ họng ngựa, cả người lẫn ngựa đều bị tha đi."

[Quyển 1] Tru Tâm Chi Tội [诛心之罪] - Đào Từ Bằng Khắc Thiếu NiênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ