2

1.7K 239 23
                                    

Thực sự là mang việc vào người. Nếu có thể quay trở về quá khứ 2 tiếng trước, Norton thề sẽ đấm vỡ mặt thằng nào dám đưa tên say rượu phiền phức này về nhà.

Anh ta ngủ yên thì OK, cậu sẽ tạ ơn trời đất vì ban cho cậu ân huệ này. Nhưng không, mọi việc thật kinh khủng...

Anh ta tỉnh dậy, ói đầy ra sàn nhà của cậu và đòi uống nước. Cậu phải chuẩn bị đi ngủ sớm để mai đi học, vậy mà phải thức muộn xử lí cái đống bừa bội này.

Cậu điên tiết, nhìn khuôn mặt đơ ra một cục ngồi ngoan trên giường kia chằm chằm. Cũng may là anh ta biết điều đấy, bởi nếu có thêm bất kì hành động gì nữa là cậu sẽ dập mặt anh xuống bãi ói bốc mùi đó ngay và luôn.

"Mẹ kiếp, làm người tốt quả nhiên bị thiệt mà."

Norton to giọng chửi, không quan tâm tên say rượu nghe được hay không. Phải nói, sáng mai anh ta còn sống, nguyên vẹn dời đi khỏi căn phòng này, cậu sẽ mọc cánh thành thiên thần mất.

Dọn rửa sàn nhà mất gần ba mươi phút chứ ít gì. Cậu đã không rộng lượng thì chớ, còn mắc phiền thế này thì lần sau đừng mong cậu ra tay hiệp nghĩa nữa.

Norton nắm tay quyết tâm. Dù sao đời cậu cũng đủ khổ rồi, không lo được bản thân mà nghĩ chuyện bao đồng chẳng được lợi làm chi.

"Kenggg"

Quăng chiếc chổi lau nhà vào góc phòng tắm. Cậu thở dài, sau đó lấy quần áo rồi đi tắm luôn.

Norton chỉ muốn ngủ ngay thôi, nhưng cậu không thích mùi trên cơ thể chút nào, vậy nên cắn răng mà tắm vậy.

Khi ra ngoài thì chỉ mặc quần, để trần thân trên. Nước từ mái tóc vàng lau chưa khô nhỏ xuống cơ bắp hoàn mĩ và những vết sẹo lớn.

Norton Campbell không biết nên cảm thấy tự tin hay tự ti với cơ thể của mình nữa. Hai cảm giác đánh nhau đến nhờn ra trong đầu cậu.

Nhưng đối với con mắt nhìn đom đom của ông anh kia thì chắc là cậu phải hãnh diện nhỉ.

Anh ta còn chưa chịu nằm xuống, mặc dù mí mắt có vẻ sắp díu vào nhau rồi. Khuôn mặt nhỏ, vóc dáng cũng bé hơn so với một người đàn ông Mỹ bình thường. Cơ mà thực ra anh cũng nặng lắm, Norton khỏe thế mới mang được về đấy.

"Nằm xuống đi, nhìn gì."

Cậu trừng mắt lại với anh, giọng điệu thách thức. Ở tiệm cậu không dám làm thế vì phải giữ miếng cơm manh áo, nhưng ở phòng riêng thì thế nào chẳng được. Hơn nữa anh ta đang say, loại người này khi thức dậy chắc chả còn nhớ mình đã trải qua những gì đâu.

"Hức..."

Người đó không cãi lại cậu, hơi cúi mặt xuống. Sau đó anh ta khóc...

Norton cảm thấy ông anh này thần kì thật, hoặc là rất thích khóc chăng. Tiếng nấc của anh vang đều trong phòng, nước mắt còn bôi ra chăn của cậu.

"Khóc cái quái gì?"- cậu phải giải quyết con sâu mít ướt này, nếu không nó chọc cậu mất ngủ quá.

"Em... đừng đi mà."

(Hoàn)[NorNaib] Dream a lifeNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ