Được Chân thị cho biết, xe ngựa của Khương Ngưng Túy lắc lư đi đến giữa sườn núi.
Dừng lại bên cạnh xe ngựa của Nhan Y Lam, Khương Ngưng Túy vén màn đi xuống, thăm dò nhìn chiếc xe bên cạnh, phát hiện bên trong không một bóng người, nghĩ đến Nhan Y Lam là một mình lên núi.
Thanh Phù thấp giọng hỏi nàng có tiếp tục đi lên trước hay không, Khương Ngưng Túy suy nghĩ một lát, nói:
"Không cần."
"Nương nương chẳng lẽ không muốn đi gặp đại tiểu thư một chút sao?" Thanh Phù nói có ám chỉ, nhưng cũng không dám càn rỡ thẳng thắn mà chỉ từ bên cạnh nhắc nhở.
"Dù sao, Trưởng công chúa cũng ở trên núi."
Ý của Thanh Phù, Khương Ngưng Túy làm sao không hiểu, nàng ngẩng đầu nhìn đến đỉnh núi xa xa, cách một tầng sương, ánh mắt như có màn sa dày nặng, chỉ thấy được một đường viền mơ hồ, cái gì cũng không thấy rõ.
Thu hồi ánh mắt, Khương Ngưng Túy cúi đầu ngây người suy nghĩ, lát sau, nàng lắc đầu nói:
"Lần gặp này, tỷ tỷ đợi hơn bốn năm, ta không có lý do gì đi quấy rầy các nàng."
Huống hồ, trong thế giới của các nàng, bản thân vốn dĩ chính là một người ngoài cuộc.
Nàng có thể không hỏi không đố kỵ không quấy nhiễu, đó là vì ở trong lòng nàng, nàng cũng có cố chấp cùng kiêu ngạo của chính mình.
Nghe Khương Ngưng Túy đạm nhiên nói xong, tựa hồ không có chút dự định thăm dò những chuyện cũ này, Thanh Phù không khỏi nhìn nàng nhiều vài lần, nghĩ thầm chủ tử của mình thật là có chút rộng lượng quá rồi.
Nào có nữ nhân dưới tình huống như vậy sẽ còn có thể bình tĩnh thế này? Cho dù người kia quả thật là tỷ tỷ của mình, nhưng nếu yêu cầu phải nửa điểm không đố kỵ không hiếu kỳ, cũng không phải là chuyện dễ dàng. Nhưng Khương Ngưng Túy lại có thể thản nhiên, nàng lặng lẽ đứng chỗ cũ, dáng vẻ kiên trì chờ đợi, thần tình không có chút thấp thỏm sốt ruột.
Thanh Phù lại không khỏi nhiều lời:
"Nghe phu nhân nói, mộ táng của đại tiểu thư ở đây đến nay vẫn chưa đề một chữ, nương nương người đoán, Trưởng công chúa sẽ viết thế nào nhỉ?"
Trong lòng mơ hồ hơi siết chặt, đau như bị cái gì nắm lấy, cảm giác này cũng không cường liệt, thậm chí nhỏ đến chỉ như chợt lóe qua. Khương Ngưng Túy nhìn về đỉnh núi phía xa, ánh mắt hơi nhíu, lập tức liền giản ra, nàng nói nhỏ:
"Bất luận là loại thân phận nào, tỷ tỷ đều xứng đáng."
Lời này nói rất nhẹ nhàng, dường như ra khỏi miệng nháy mắt sẽ theo gió mà tản đi, nhưng Thanh Phù lại có thể cảm thụ đầy đủ ý vị thâm trọng bên trong, nàng hơi cúi đầu, hồi ứng:
"Vâng."
Trận chiến Nhan Tùy bốn năm trước, Khương Sơ Ảnh công lao to lớn, nếu như không có sự hi sinh của nàng cùng cả nhánh quân đội, có lẽ Nhan Quốc căn bản không thể đợi đến lúc Ương Quốc phái viện binh đến.
Mà nàng tuy đã chết, nhưng lại táng trong lòng Nhan Y Lam, nàng rời đi, cũng mang đi cả trái tim Nhan Y Lam. Trong suốt những năm tháng sau này, bất luận bên ngoài Nhan Y Lam thể hiện phồn hoa mỵ lệ thế nào, nhưng nội tâm của nàng đã sớm khô bại rỗng tuếch, bởi vì lòng của nàng, đã từ một khắc lúc Khương Sơ Ảnh chết đi, liền cùng chôn trên tòa núi rỗng này.
BẠN ĐANG ĐỌC
[BHTT] XUYÊN QUA CHI CHỈ NHIỄM - Ti Mộ
General FictionTác phẩm: Xuyên Qua Chi Chỉ Nhiễm. Tác giả: Ti Mộ. Thể loại: Xuyên việt thời không, Tiền thế kim sinh, Tương ái tương sát. Tình trạng raw: Hoàn Nhân vật mấu chốt: Nhan Y Lam, Khương Ngưng Túy, Trì Úy, Liễu Hoán Tuyết, Nhan Quân Nghiêu. Editor: Cinni...