Ôn Dương thất bại quay về, liền nghe được tin Thái Tử Điện Hạ đã bình an đang ở trong Liên Thành Điện.
Đi cứu người, người được cứu lại thoát về trước, mà hắn lại không hề hay biết gì, hắn lại cho rằng tên Vương Bác kia là muốn trêu đùa chọc giận hắn.
Hắn bây giờ cũng bị Vương Bác đánh trọng thương, đành nén giận trở lại Tiên Giới dưỡng thương, chờ cơ hội khác phục thù.
Tiêu Anh ở trong phòng, mệt mỏi thả lỏng lên chiếc giường thân thuộc của y, lại nhớ ra đều gì đó, y ở đầu giường lấy ra một cái hộp gỗ, bên trong là chiếc vòng dây y đã từ lâu không đeo nó.
Ý định ban đầu là muốn vứt bỏ, nhưng vứt rồi lại nhặt, nhặt rồi lại vứt, mấy năm qua lần nào cũng hạ quyết tâm, cuối cùng vẫn là không vứt nổi. Giống như cảm giác của y dành cho hắn, lúc có lúc không, lúc mảnh liệt lúc yết ớt, nhưng đến cuối cùng vẫn là không triệt để quên đi hắn được, lần này lại còn bị ở Ma giới cùng hắn hôi môi, khoảng khắc đó y nghĩ cũng không dám nghĩ tới, mà vừa nghĩ tới liền cảm giác mặt nóng lên rõ rệt, khỏi cần soi gương cũng biết nó đỏ thế nào rồi.
Y xoa xoa trán, nặng nề đem chiếc hộp đặt lại đầu giường, bên ngoài là tiếng gõ cửa, Triệu Linh và Hiên Giáp đến tìm y. Hai vị tướng quân là cận thần của Thái Tử nên đến liên thành điện không cần phải hô hoán nữa. Trực tiếp đến phòng tìm Thái Tử.
Tiêu Anh ra mở cửa, trước mặt đã ập vào hai chiếc đèn lồng giấy xinh xắn. Thấy đèn lồng Tiêu Anh mới nhớ ra, hôm nay là tết Nguyên Tiêu.
Mấy năm trước vào ngày này y cùng bọn họ cải trang thành thường dân, rong rủi khắp thành ngắm hoa thưởng nguyệt, náo nhiệt vô cùng, năm nay lại mãi lo đại sự mà quên mất.Hiên Giáp cầm cái đèn lồng hình con bướm. Đưa qua đưa lại trước mặt y nói.
" Điện Hạ, không xuất cung sao?"
Tiêu Anh trở vào phòng lại thả lõng nằm xuống giường.
" Ta không có tâm trạng, các ngươi đi tìm A Ly tỷ tỷ đi..."
Triệu Linh vẻ mặt thất vọng nói.
" Điện hạ, bốn người chúng ta cùng đi đi, bên ngoài bây giờ rất náo nhiệt..."
Tiêu Anh xua xua tay nói : " Không đi, không đi..."
Hiên Giáp hiểu ý, liền trong áo lấy ra một loại bánh thơm rực, Tiêu Anh ngửi được liền háo hức ngồi dậy.
" Bánh Thanh Tử..."
Là loại bánh Tiêu Anh thích ăn nhất, đặc biệt được rao bán nhiều loại nhất chỉ trong hôm nay.
Hiên Giáp nói :" Điện hạ, ngoài kia còn rất nhiều loại, nếu người không nhanh đi chọn, sẽ bị mua hết mất..."
Tiêu Anh nhịn không nổi nuốt xuống một ngụm nước bọt, thân thể không muốn rời giường tự nhiên trở nên háo hức hẳn, liền sau đó bốn người trong trang phục thường dân xuất cung.
Thái Tử Điện Hạ chính là bị đồ ăn làm cho mờ mắt.
Lạc Nguyên thành hôm nay quả thật rất náo nhiệt, trăng thanh gió mát, hai bên trang lắp đầy các quầy đèn lồng ngủ sắc, đầy đủ hình dáng bắt mắt thú vị, còn có các quầy là trang sức, các quầy bán y phục đỏ rực, quầy đồ ăn thì khói lên ngun ngút, chen chút là các vị nam thanh nữ tú tranh thủ ngày đẹp mà hẹn nhau cùng đi dạo, hôm nay trông ai cũng xinh đẹp, ai cũng phấn khởi.
Triệu Linh thì được dịp ngắm mỹ nhân, tha hồ phóng khoáng chọc ghẹo, còn Hiên Giáp thì khỏi phải nói, chỉ lén lén lút lút nhìn A Ly không rời mắt.
Riêng Thái Tử Điện Hạ lại có một chấp niệm to lớn với đồ ăn, sớm đã tách ra với bọn họ đi tìm mua bánh Thanh Tử.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Bác Chiến Vương Tiêu ] Ma Vương Của Ta
FanficTiêu Anh sợ hắn hiểu lầm liền hấp tấp giải thích. " Đừng bảo là đệ nghe lén ta và A Ly tỷ nói chuyện, Bác nhi, đệ nhất định đừng để tâm những gì A Ly tỷ tỷ nói, ta biết chắc đệ sẽ không hại ta..." " Ta tin đệ, nên đệ của phải tin ta đấy..." Vương B...