Kể từ khi gặp phải Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến phát hiện giấc ngủ của mình đã trở thành một thứ xa xỉ, chỉ cần anh nhắm mắt lại, nhưng lần chung đụng của hai người sẽ từng li từng tí phát lại vô tận trong giấc mơ, Vương Nhất Bác tức giận, phẫn nộ, nũng nịu, miễn cưỡng, hét tên trong nhiều cảm xúc, lặp đi lặp lại ở bên tai anh.
Hắn nói, Tiêu Chiến, anh có thể đừng với ai cũng đều cười như thế có được hay không, phiền chết.
Hắn nói, Tiêu Chiến, em chính là không quen nhìn hắn, em càng không quen nhìn anh, anh biết rõ hắn có ý tứ với anh, vậy tại sao anh luôn để hắn ở bên cạnh anh vậy?
Hắn nói, Tiêu Chiến, chờ đến kỳ nghỉ, em sẽ dẫn anh đi đến một nơi rất đẹp.
Nhưng cuối cùng, hắn lại nói, tôi không thích nam sinh, căn bản sẽ không thích nam sinh, không có chút nào thích!
Tiêu Chiến tháo máy trợ thính ra khỏi tai, cũng dường như ngăn trở những âm thanh trong hồi ức truyền đến bên tai, anh đặt máy trợ thính của mình vào hộp máy trợ thính của Quách Thừa, không biết nghĩ đến cái gì, mặt mày nhu hòa lộ ra nụ cười.
Cái máy trợ thính này là Vương Nhất Bác mua không phải Quách Thừa mua.
Cái máy trợ thính này với cái máy trợ thính bây giờ anh đang dùng là hai cái giống nhau, bởi vì nó đều đồ của Vương Nhất Bác tặng.
Đã từng là tên oắt con khó chịu như thế, thời điểm đưa máy trợ thính cho anh, rõ ràng mang tai đều đỏ, lại mạnh miệng nói, "Tôi là sợ cái hàng rẻ tiền kia không dùng được, vạn nhất ngày nào đó lại bị đụng phải... tôi còn chưa thắng anh, không muốn mất đi đối thủ."
Tiêu Chiến cười mặt mày cong cong, cầm máy trợ thính không do dự.
Thật ra, Vương Nhất Bác không biết, máy trợ thính cũng giống như kính mắt, phải đi bệnh viện kiểm tra chọn máy trợ thính phù hợp với mình mới được, đeo thứ không thích hợp, sẽ chỉ phản tác dụng, nhưng Tiêu Chiến lại không nói, cái máy trợ thính này, ở nơi này, đã được bốn năm rồi bây giờ đã đến lúc phải buông tay.
- - -
"Mọi người đã nghe chưa, học trưởng năm ba đại học tên là Tiêu Chiến ấy, anh ta thích nam sinh a."
Thời điểm Vương Nhất Bác nghe được câu này, trong đầu ầm một tiếng liền nổ tung, hắn sững sờ một lát, lập tức vỗ bàn đứng dậy, giống như đang che giấu tức giận mắng: "Ngu xuẩn, cậu nói cái gì đó? Cậu mù sao? Tiêu Chiến là nam nhân!"
Một đám hồ bằng cẩu hữu cười mập mờ, nháy mắt ra hiệu nói, "Tiêu Chiến là nam nhân, nhưng nam sinh cũng có thể thích nam sinh a, cái này có gì kỳ lạ đâu, lại nói, cũng không phải một mình tôi nói, tất cả mọi người đều nói như vậy."
Một người khác nói tiếp: "Đúng vậy a, tôi cảm thấy anh ta là có biểu hiện rất rõ ràng, nếu không phải thì loại lời này sao dám lan truyền? Chính anh ta cũng không phủ nhận a."
Vương Nhất Bác nghe vậy, sắc mặt càng khó coi hơn, dù sao trước đó, hắn đã nhìn thấy Tiêu Chiến bị một cái nam sinh nhìn cáo trợn, Tiêu Chiến cũng xác thực nói mình có người yêu mến, nhưng người anh thích, là nam sinh sao?
BẠN ĐANG ĐỌC
[Bác Quân Nhất Tiêu] Anh Không Xứng
Fanfiction• Tên gốc: 我不配 • Tác giả: 纵里 • Link gốc: https://zongli082.lofter.com/post/203ad1bb_1c75ea34f • Summary: Trẻ tuổi nóng tính tra nam Bác vs tai khiếm thính thảm thảm Chiến • Tình trạng hoàn: 15/15 chương, 09/02/2020