Chương 6

11K 868 112
                                    


Thời điểm Tiêu Chiến mở mắt ra, đập vào mắt là một cái chăn cũ nát nhưng sạch sẽ, chăn mền trên người có chút nặng nề, lại mang theo hương vị của ánh nắng.

Anh đã trở về nhà bà ngoại, trong lúc nhất thời Tiêu Chiến không nhúc nhích, anh đang suy nghĩ, thời điểm anh ngủ, dường như anh có một giấc mơ... anh mơ tới Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác khóc đến thất kinh, hô hào gọi tên của anh...

Quả nhiên là đang nằm mơ, Vương Nhất Bác tiểu hỗn đản kiêu ngạo kia, sao có thể khóc được?

Chỉ là, làm sao anh có thể trở về?

Tiếng cọt kẹt của cửa gỗ vang lên, kéo suy nghĩ của Tiêu Chiến trở về, anh đảo mắt thay đổi khuôn mặt nở nụ cười, muốn chống đỡ cơ thể đang đau nhức của mình dậy nhưng không thành công, muốn mở miệng nói nhưng cổ họng đau đớn như bị hỏa thiêu, có người bộ pháp rất nặng nề vội vàng chạy tới, đỡ lấy tay anh.

Tiêu Chiến ngước mắt nhìn sang, sửng sốt, người trước mặt, là Vương Nhất Bác...

Vương Nhất Bác cũng trố mắt nhìn anh, có lẽ là muốn nói gì đó, nhưng không dám cũng không biết làm sao mà mở miệng, động tác này của hai người giằng co nửa ngày, Tiêu Chiến mới nở nụ cười trước, anh nhìn quần áo trên người Vương Nhất Bác, dở khóc dở cười.

"Cậu đang mặc cái gì vậy?"

Vương Nhất Bác lúc này mới làm động tác đứng lên, dựng một cái gối, vịn Tiêu Chiến dựa vào bên trên, sau đó lại chạy đi rót một cốc nước đưa cho Tiêu Chiến, đôi mắt Tiêu Chiến thanh tịnh, nhận lấy cốc nước uống hai ngụm, cổ họng mới dễ chịu một chút.

Vương Nhất Bác nói, "Khi em tới... quần áo mặc hơi mỏng, Lý thúc ở bên cạnh nhà anh...... đưa cho em mặc......"

Tiêu Chiến lại liếc mắt nhìn, vẫn còn có chút muốn cười.

Bất cứ ai nhìn Vương Nhất Bác mặc một chiếc quần bông lớn màu lam đậm cùng chiếc áo khoác quân đội màu xanh lá cây như thế này đều cũng sẽ cười đi? Nhưng hết lần này tới lần khác, khí chất của người này quá tốt, ngũ quan quá tuấn tú, ngay cả khi ăn mặc mộc mạc như thế này, vẫn miễn cưỡng là một hương vị thời thượng...

Vương Nhất Bác muốn ngồi ở bên giường, do dự nửa ngày, vẫn là đứng ngay tại chỗ, hắn nháy mắt cũng không dám nháy mắt nhìn Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến dựa người vào giường sờ sờ chiếc cốc thô ráp, chờ cốc nước đều chậm rãi uống xong, anh mới ngước mắt nhìn về phía Vương Nhất Bác, nhưng lại đối mặt với hốc mắt đỏ lên hoàn toàn của đối phương.

"Cậu...... sao vậy?"

"Tiêu Chiến......" thanh âm của Vương Nhất Bác trầm thấp khàn khàn đầy ủy khuất, còn có thêm một tia sữa âm, chỉ trong chốc lát môi hắn run rẩy, lúc sau mới nhẹ nhàng nói ra một câu, "Lúc em tìm anh trên xe buýt, anh phát sốt rất nghiêm trọng, em...... em cứ nghĩ là anh sẽ bị sốt đến phát ngốc......"

"......" Tiêu Chiến im lặng nhìn hắn mấy giây, mới có chút thở dài, tên oắt con này, làm sao từ trước kia đến bây giờ, nói chuyện đều ngốc như vậy?

[Bác Quân Nhất Tiêu] Anh Không XứngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ