Chương 11

10K 743 193
                                    

Trong tiệm bánh mì, Tiêu Chiến mang bánh mì vừa mới nướng ra, Trần Manh Manh nhận lấy nói, "Cảm ơn."

Tiêu Chiến ngồi xuống đối diện cô ta, nói, "Đã lâu không gặp."

Trần Manh Manh đáp lại ánh mắt của Tiêu Chiến, sau một cái chớp mắt, cô nàng tránh đi, "Đã lâu không gặp."

Tiêu Chiến thấy thế, ngược lại nở nụ cười, "Không phải cô tình cờ tới gặp tôi sao? Muốn nói gì, cô cứ nói thẳng sẽ tốt hơn."

Trần Manh Manh nghe vậy, mặt đều đỏ lên, cô ta ngượng ngùng nhìn Tiêu Chiến hồi lâu, mới thư giãn hạ bả vai căng cứng, cũng cười theo, thản nhiên nói, "Nam nhân em nhìn trúng quả nhiên rất thông minh, chuyện gì cũng không thể gạt được con mắt của anh."

Lời này ngược lại làm da mặt Tiêu Chiến đỏ lên, Trần Manh Manh thu liễm chút ý cười, cô ta nói, "Tiêu Chiến, em sắp kết hôn."

Tiêu Chiến sững sờ, nhìn về phía trên tay cô ta đeo một chiếc nhẫn, chất phác một giọng nói, "Chúc mừng."

Trần Manh Manh sắp kết hôn, đối tượng kết hôn là ai? Là Vương Nhất Bác sao? Nửa năm nay, hắn đã hoàn toàn bắt đầu một cuộc sống mới rồi sao? Không thể trách anh suy nghĩ như vậy, Trùng Khánh lớn như thế, Trần Manh Manh xuất hiện ở trước mặt anh hiển nhiên không phải là ngẫu nhiên, cô ta là cố ý đến tìm anh.....

"Tiêu Chiến."

Tiêu Chiến hoàn hồn, Trần Manh Manh từ trên ghế đứng người lên, đi đến trước mặt Tiêu Chiến, gập sâu người, cô ta cúi đầu nói, "Thật xin lỗi, Tiêu Chiến."

Tiêu Chiến còn chưa mở miệng, Trần Manh Manh lại tiếp tục nói, "Em biết một cái xin lỗi căn bản không thể bù đắp được cho anh cái gì, nhưng câu nói này nằm trong lòng em bốn năm rưỡi, nếu như không thể nói ra chuyện này, cả một đời em sẽ lương tâm bất an, Tiêu Chiến, thật sự rất xin lỗi, lúc trước...... Ở trường học, lời đồn giữa anh và Vương Nhất Bác, là do em truyền ra......"

Tất cả lời nói của Tiêu Chiến đều mắc kẹt ở trong miệng, con ngươi màu hổ phách cơ hồ co lại thành một điểm, anh giống như không nghe rõ hỏi lại, "Cô nói cái gì?"

Trần Manh Manh ngước mắt, trong đôi mắt xinh đẹp đã tràn đầy sương mù, cô ta cắn chặt bờ môi, một lúc sau mới lấy hết dũng khí nhìn vào đôi mắt Tiêu Chiến mỗi câu mỗi chữ nói, "Ban đầu ở trường học, tin đồn giữa anh và Vương Nhất Bác ở bên nhau, là do em truyền ra."

Tiêu Chiến lâm vào trầm mặc thật lâu, tay anh đặt trên bàn, xiết chặt đến run rẩy cả lên, anh rất không hiểu hỏi lại, "Vì cái gì?"

Hỏi xong, Tiêu Chiến lại như hiểu ra cái gì, nở nụ cười tự giễu "Là bởi vì Vương Nhất Bác sao? Cô thích cậu ấy, cho nên cô muốn để cậu ấy chán ghét tôi?"

"Không phải." Nước mắt của Trần Manh Manh lã chã lã chã xuống, dù cho khó xử, bối rối, nhưng cô ta cũng nhìn vào mắt Tiêu Chiến nói, "Em, là bởi vì em thích anh......"

Nụ cười trào phúng của Tiêu Chiến càng sâu thêm "Bởi vì tôi sao?"

"Thời điểm anh cự tuyệt em, anh nói anh có người thích......" Trần Manh Manh đến cùng nhịn không được bật khóc, cô ta không phải cảm thấy ủy khuất, là bởi vì cảm thấy thật có lỗi với Tiêu Chiến, cô ta xấu hổ vì chính chuyện mà mình đã từng làm.

[Bác Quân Nhất Tiêu] Anh Không XứngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ