Chương 10

10.7K 720 112
                                    

Trong bệnh viện.

Lão nhân vừa đeo máy trợ thính lên có chút không quen thuộc, luôn luôn không nhịn được đưa tay lên day day lỗ tai, Tiêu Chiến giữ chặt tay bà ngoại, ôn nhu nói một tiếng, "Bà ngoại?"

Lão nhân lập tức quay đầu nhìn về phía anh, trong mắt đục ngầu tràn đầy kinh hỉ.

Tiêu Chiến cũng rất kích động, anh cười lộ ra răng thỏ, quay người đi xa chút, lại gọi, "Bà ngoại."

Lão nhân gia lại gật đầu, biểu thị mình nghe thấy, Tiêu Chiến nở nụ cười, cười đến con mắt đỏ ngầu, anh chạy về bên người lão nhân, nắm chặt tay của lão nhân giọng nói khàn khàn: "Nghe thấy là tốt rồi, nghe thấy là tốt rồi."

Lão nhân hốc mắt đỏ lên, nói, "Thật thần kỳ, cảm giác như cháu đang ở trong tai bà nói chuyện vậy!"

Nói xong chính bà ngoại còn bịt miệng lại, có chút hơi kinh hoảng, hạ thấp thanh âm nói, "Hóa ra trước kia bà nói chuyện thanh âm lớn như thế à?"

Vừa nói một câu , hai người đều cười bật khóc, Tiêu Chiến cầm thật chặt tay bà ngoại, tràn đầy chờ đợi nói, "Về sau sẽ tốt hơn."

Bà ngoại rất tin tưởng gật đầu, "Đúng thế, chỉ cần có Tán oa nhi tại, nhất định sẽ tốt hơn."

- - -

Có lẽ ông trời nghe thấy kỳ vọng này, hoặc là, Tiêu Chiến trước đó chịu khổ quá nhiều, vận khí không tốt, bây giờ, may mắn cuối cùng đã đến bên cạnh anh.

Bà ngoại phối máy trợ thính xong, Tiêu Chiến đưa bà đi du ngoạn Trùng Khánh hai ngày, trước khi lên đường đưa bà ngoại về, có người đến tìm Tiêu Chiến, thời điểm nhìn thấy người kia, Tiêu Chiến trố mắt, lập tức là không vui vê, không vì cái gì khác, chỉ vì đối phương là chồng đương nhiệm của mẹ anh.

Đối phương tên là gì, Tiêu Chiến không nhớ rõ, chỉ biết họ Trần, bởi vì chỉ gặp một lần, chung đụng mấy giờ, đối phương là đàn ông Trùng Khánh sợ vợ điển hình, là người trung thực chất phác, mặc dù Tiêu Chiến không thích, nhưng cũng không ghét.

Bây giờ đối phương bỗng nhiên đến tìm, Tiêu Chiến có thể nghĩ tới, cũng là bởi vì mẹ anh cần năm mươi vạn.

Anh không muốn để bà ngoại lo lắng, anh để lại phương thức liên lạc cho người này, rồi đưa bà ngoại trở về rồi mới tìm, đối phương đáp ứng, thời điểm chờ Tiêu Chiến trở về ngày thứ ba, đối phương cho anh một cái địa chỉ, là một tiệm bánh mì ở khu vực thành thị.

Tiêu Chiến tiến đến tìm nhân viên cửa hàng nói tìm người, đối phương đi ra sau bếp, Trần phụ rất nhanh liền đi ra, nhìn thấy Tiêu Chiến, ông ta nặn ra một nụ cười khô cằn, ra hiệu anh qua một bên ngồi.

Hiện tại không phải giờ cao điểm, người trong tiệm không nhiều, có hai bàn để trống, sau khi ngồi xuống, Trần phụ lo lắng hỏi, "Con, con có muốn ăn chút gì không?"

"Không cần." Tiêu Chiến nói dứt khoát, "Nếu như ông tìm đến tôi là bởi vì chuyện tiền bạc, tôi không thể giúp..."

"Không không không không, không phải là bởi vì chuyện tiền bac..." Trần phụ vội vàng dừng tay, dừng một chút lại nói, "Cũng không phải, cũng là bởi vì chuyện tiền bạc, nhưng có phải con nghĩ số tiền kia hay không."

[Bác Quân Nhất Tiêu] Anh Không XứngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ