C5: Tìm đại thần đòi sách

172 21 0
                                    

Không để ý tới ánh mắt ai oán và khinh bỉ của ba người kia, Jeongyeon chuyên tâm gọi điện thoại, trước tiên gọi tới di động của anh, "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được ..." Một giọng nói lạnh lùng vang lên. Cô cũng thường xuyên tắt máy để người khác không quấy rầy, chưa hết hi vọng vẫn còn số điện thoại phòng kí túc của anh.

Chuông đổ vài lần, điện thoại được nhấc lên, một giọng nam lười biếng nói: "Này? Tìm ai vậy?"

"Xin chào, có thể giúp em tìm anh Park Jimin được không?"

Bên kia dường như dừng hai giây, giọng nói đột nhiên trở nên phấn khởi: "Tìm Park Jimin sao? Em tên là gì? Bao nhiêu tuổi? Học khoa nào? Có phải mỹ nữ hay không vậy? Không phải mỹ nữ thì anh khuyên em trực tiếp cúp máy đi." (Sa: @@)

Jeongyeon ngẩn ngơ, đây không phải... kiểu điều tra hộ khẩu để giới thiệu xem mắt hay sao?

"Em tìm Park học trưởng có việc, phiền anh nói giúp cho..." Jeongyeon thật muốn nói cho anh chàng đang phấn khởi kích động này biết cô không phải người ái mộ Park đại thần mà là người đòi nợ, chỉ là thật sự đấu không lại sự phấn khích của anh chàng kia.

"Học trưởng? Nói như vậy em là học muội ? Năm hai hay năm nhất? Để anh đoán nhé, năm thứ nhất đúng không? Năm thứ hai sẽ không ngượng ngùng như thế. Vậy em học ở học khoa nào... Này! Tao còn chưa nói xong, cho tao..."

Điện thoại bị cướp lấy, là một người khác: "Em gái à, thật ngại quá để em chê cười rồi, phòng bọn anh không có nhiều chuyện như vậy đâu, trăm ngàn lần em đừng hiểu lầm."

Jeongyeon cô cũng đâu có hiểu lầm gì...

Người nọ tiếp tục nói: "Đúng rồi, em gái, em cao bao nhiêu, chỉ số ba vòng thế nào..."

Jeongyeon bị vị sư huynh tự xưng không nhiều chuyện này làm cho chấn động hoàn toàn, nói câu phiền anh làm ơn kêu học trưởng nhanh chóng trả lại sách rồi cúp máy. Hóa ra nơi ở của đại thần ở cũng mang hơi thở của nhân loại, khiến cho cô vui mừng thì ít mà hắc tuyến thì nhiều.

Dù sao đại thần cũng là người.

"Gác máy à." Namjoon cầm điện thoại, nhún nhún vai, "Bị dọa cho chạy mất rồi."

"Ai kêu mày trực tiếp như vậy, phải khéo léo như tao này", Jin vẻ mặt bất mãn, anh còn chưa tận tình trao đổi hết với sư muội mà.

Jin ngồi bên cạnh người nào đó còn đang mải nghe nhạc: "Chúc mừng cậu, lại làm tan nát thêm một tâm hồn thiếu nữ." Hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, hận một nỗi Park Jimin bộ dạng hại nước hại dân thế mà trái tim còn cứng rắn hơn cả kim cương nghìn năm cũng không xuyên thủng.

Jimin lấy ánh mắt "chuyện này liên quan gì tới tớ" nhìn anh.

"Các cậu đoán xem, vừa rồi tiểu sư muội nói gì? Phiền anh kêu Park học trưởng nhanh chóng trả sách, cám ơn ạ." Namjoon nói xong cùng Yoongi và Jin cười ha ha.

"Là cô ấy," Park Jimin nhíu mày, lấy tay rút ra một quyển sách, kinh ngạc nói, "Hóa ra đã lâu như vậy." Trong khoảng thời gian này anh thường xuyên tới văn phòng luật sư thực tập, đi sớm về trễ, quên luôn cả chuyện này. Thư viện ở đại học A có quy định chỉ cần một quyển sách hay một quyển báo lâu ngày không trả thì không thể tiếp tục mượn, thật đúng là có lỗi với cô ấy.

JEONGMIN ~ Ai Là Của Ai (Chuyển Ver) Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ