Chương 13:

388 34 0
                                    

Nơi này theo như lời của Phùng quản sự có tên là: Thanh Viện!

Là nơi ở đón tiếp khách nhân của quý phủ!

Khác hẳn với vẻ xa hoa bên ngoài, tiểu viện được trang trí hết sức thành nhã,lịch sự!

Từ bàn ghế đến giường ngủ đều rất giản dị.

Tùy nhiên cũng đều là loại gỗ tốt!

Nếu là người không hiểu biết được mời đến đây chắc hẳn sẽ buông lời khó nghe!

Chủ Tử Âm này quả nhiên là người có hiểu biết. Hắn dễ dàng đoán được điểm nào khiến người khác hài lòng. Hơn thế nữa hắn cũng có điều kiện để dễ dàng mua chuộc lòng người.

Còn người như vậy, suy tính từng chút một, từng điểm nhỏ một cũng để ý tới mới là đáng sợ!

Mải móng suy nghĩ, Cố Nhạc Khánh bỗng sực nhớ ra rằng trong phủ có người bị bệnh cần chữa trị.

Bệnh tình để lâu nặng thêm sẽ nguy hiểm đến tính mạng con người.

Huống hồ bản thân còn tự xưng là đại phu, sau này còn vác trên vai cái danh thần y.

Không thể hiện vào lúc này thì còn đợi lúc nào!

Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa khoản thai. Tiếng của Phùng quản sự vang lên : " Cố công tử! Nước tắm đã chuẩn bị xong! Lão phu đã cho người mang đến".

Cố Nhạc Khánh không dám chậm trễ lập tức chạy ra mở cửa.

" Làm phiền rồi! Ta có nghe vương gia nói trong phủ có người bị nổi mẩn!".

Phùng quản sự nghe vậy suy tư một lúc rồi nói :" Quả thật có người như vậy! Không biết công tử là...".

Cố Nhạc Khanh nhanh nhẹn ðáp lại nhýng trên mặt vẫn không có biểu tình gì" Ta là đại phu!".

Phùng quản sự ồ một tiếng vui mừng nói :" Hoá ra ngài biết y thuật! Vương gia đã nhờ vả ngài thì sẽ không phải người tầm thường!" nói đến đây ông dừng lại một chút rồi nhãn mặt đáp:" Chỉ là trường hợp này có chút khó khăn, không tra ra là trúng phải loại độc nào. Ta đã mời khắp đại phu trong kinh thành nhưng không ai khám ra được nguyên nhân!".

Trong đầu khẽ luân chuyển, Cố Nhạc Khánh đã suy nghĩ ra cả chục loại khả năng mắc bệnh.

Nhưng suy đoán không bằng tận mắt chứng kiến. Loại trừ khả năng mắc dịch bệnh thì cũng chỉ là loại bệnh dị ứng thông thường. Nếu là bị đậu mùa thì quả là khó cho hắn!

" Phiền ngài rồi!".

Cố Nhạc Khánh đi theo Phùng quản sự vòng qua khá nhiều tiểu viện. Bên trong truyền ra mùi son phấn của nữ tử khiến hắn phần nào đoán ra bệnh nhân lần này là nữ nhân.

Hơn nữa chắc hẳn địa vị cũng không thấp,Không khéo có khi lại là vị thiếp thất nào đó đang được sủng ái. Có khi nàng ta bị hại không chừng, nhưng dù sao cũng không liên quan đến hắn nên Cố Nhạc khanh không muốn quản nhiều.

Dù vậy hắn vẫn phải cảm khái một hai câu:Quả nhiên là ngựa giống, thiếp thất trong phủ không mười thì cũng đến hai mươi.

Hệ Thống Đại Náo Thịt Văn Của Thẳng Nam Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ