Hiểu Tinh Trần thu xong nộ phách trong tâm có điểm cảm khái, giống như theo hồn phách trông được nhiều mặt tính cách của Tiết Dương, hắn lại càng tiên hoạt một chút, ở chính trong lòng mình khắc vào cũng càng sâu thêm một chút.
Y cầm lấy Tụ Linh Nang, tiếp tục theo chỉ dẫn của Phệ Hồn Ngọc đi tiếp.
Một chỗ đất trống, ánh trăng lộn xộn rơi xuống, phơi sáng cả một vùng quang cảnh ngập trong bàng bạc quang mang.
Hiểu Tinh Trần bên tai đột nhiên nghe được một trận tiếng cười, rất nhỏ cũng rất quen tai, bên người trong vòng năm dặm không có hồn phách khác, nhất định là một phách của Tiết Dương quanh quẩn ở chỗ này.
Y nhắm mắt lại, dựa vào thanh âm rất nhẹ ấy mà lần ra phương hướng của hồn phách, từ trong ngực lấy ra một đạo phù chú liền hướng về bên phải phía trước ném đi.
Quả nhiên, một đạo hồn phách đỏ nhạt liền hiện hình.
"Đạo trưởng thật bản lĩnh." Hỉ phách của Tiết Dương cười tủm tỉm mà nhìn Hiểu Tinh Trần, cùng nét mặt tươi cười từ trước đến nay của hắn bất đồng, tiếu dung hỉ phách lộ ra cực kỳ thuần túy, ánh mắt cũng không âm độc, một bộ vui vẻ hòa nhã bộ dáng.
Hiểu Tinh Trần cũng không dám lờ là, hỉ phách này ngay từ đầu đã không muốn hiện thân, cần nhờ phù chú buộc hắn hiện hình hắn mới xuất hiện, hồn thức như vậy thật sự có thể dễ đối phó sao?
"Đạo trưởng, ngươi muốn bắt ta? Rất đơn giản, chỉ cần ở trong mê cung tìm được ta là được." Hỉ phách Tiết Dương gợi lên khóe miệng, cười đến nhất phái thiên chân vô tà, hắn trên người mặc lên áo bào Kim tinh Tuyết lãng, cái đuôi ngựa cao cao dùng một sợi dây thêu tơ vàng buộc lại, tựa như quang cảnh ngày ấy Hiểu Tinh Trần lần đầu tiên gặp hắn.
Này một thân gia bào Kim gia mặc ở trên người hắn có chút rộng rãi, nhất phái thiếu niên lang, dáng điệu ung dung, theo phía sau làm ra một cái kết giới.
Hiểu Tinh Trần biết đây là cái hỉ phách gọi là mê cung, tự hắn cất bước đi vào trước, Hiểu Tinh Trần ở phía sau hắn cũng nhanh chóng đi theo, nhưng rất nhanh đã không thấy tăm hơi bóng dáng của hắn.
Đây là một cái mê cung, đường rẽ phi thường nhiều, Hiểu Tinh Trần ở bên trong đi gần một canh giờ, chỉ cảm thấy đầu óc mê mang trướng thật sự.
Mê cung là một địa đạo rất lớn, lối đi chật hẹp khúc khuỷu chỉ đủ một người đứng thẳng hành tẩu, bích hoạ cuối đường của mỗi ngã rẽ đều là Tiết Dương, đều là Tiết Dương đang cười, Tiết Dương của từng thời kỳ khác nhau.
Nhiệm vụ của y chính là trong nhiều bức họa giống nhau như vậy tìm được chân chính hỉ phách.
Hiểu Tinh Trần đến trước một bức bích họa tinh tế quan sát.
Đây là Tiết Dương của trước đây, cười đến thực khờ dại, cầm trên tay một khối tiểu điểm tâm, ăn đến đầy miệng, chút mảnh vụn rơi trên quần áo hắn, y phục có chút cũ nát, tiểu hài tử không quan tâm cắn điểm tâm, trên mặt lộ ra tươi cười khờ dại động lòng người, rõ ràng là một dung nhan sáng lạn như vậy, Hiểu Tinh Trần lại thấy trong lòng căng thẳng.
BẠN ĐANG ĐỌC
(Hiểu Tiết) Tập phách chi hối
Fanfiction"Ngươi có tâm nguyện gì?" .... Y nghĩ hắn chỉ tham luyến một cái ôm ấm áp. Lại không biết được rằng, đời này hắn chỉ tham luyến duy nhất một người.