"Cụ" là sợ hãi, cụ phách là phách ghi lại nỗi sợ của con người.
_______________
Hỉ phách vào Tụ Linh Nang, ảo cảnh trước mắt liền kết thúc.
Hiểu Tinh Trần có chút mệt mỏi, liền tìm một cây đại thụ dừng chân, tính toán nghỉ ngơi một lát lại tiếp tục.
Hồn phách không cần nghỉ ngơi, nhưng y là người, tuy rằng hiện tại nhìn qua là một hồn thể nhưng vẫn sẽ cảm thấy mỏi mệt.
Huống hồ, thu thập hồn phách tiêu hao rất nhiều tinh lực, chỉ chốc lát, Hiểu Tinh Trần liền dựa vào thân cây đại thụ nặng nề ngủ.
Cách đó không xa, một tiểu hài nhi lộ ra tươi cười có chút không phù hợp độ tuổi, đôi mắt lộ ra hung quang, hệt như đang theo dõi con mồi mà đi về phía thân ảnh màu trắng dưới gốc đại thụ.
“Ô ô ô ~”
Tiếng nức nở của tiểu hài nhi nhanh chóng vang lên, Hiểu Tinh Trần giữa mày giật giật, lại bởi vì thân thể thật sự trầm mệt mà không có tỉnh, tiểu hài nhi tiếp tục nức nở càng đi càng gần, đôi mu bàn tay xoa hai mắt, nước mắt trong suốt không ngừng lăn xuống trên khuôn mặt nhỏ, nhưng khóe miệng lại nhếch lên một cái không có hảo ý độ cung, bước chân cũng càng thêm nhanh.
Thời điểm nó chỉ còn cách Hiểu Tinh Trần mấy thước, đột nhiên một đạo thân ảnh từ cái cây đối diện lao ra, thấp giọng nói, “Cút ngay.”
Cùng là tiểu hài nhi, vóc người cũng không sai biệt lắm, nhưng người sau ánh mắt tàn nhẫn, chỉ cần thoáng nhìn ánh mắt kia một cái, liền sẽ không rét mà run.
Tiểu hài nhi có chút co rúm lại, giả khóc kỹ xảo cũng không cần, gợi lên khoé miệng giả nhân giả nghĩa đối người kia ăn mặc có chút rách rưới nói, “Đây là con mồi ta nhìn trúng trước, mọi việc cần chú ý thứ tự trước sau đi.”
Người kia cười nhạo một tiếng, “Con mồi của ngươi? Chỉ bằng ngươi cũng dám đánh hắn chủ ý?”
Vừa dứt lời hắn liền từ trong lòng ngực chụp lấy một đạo phù chú, phù chú kia vừa mới đụng tới quần áo trên người tiểu hài nhi liền nổi lửa.
“A!” Tiểu nhi kêu lên một tiếng sợ hãi, kinh hoảng thất thố mà chạy trốn.
Tàn nhẫn hài tử giữa mày đều là sát khí, gợi lên khóe miệng âm độc, mắng nói, “Cái gì ngoạn ý, cũng dám đánh đồ vật của lão tử có chủ ý.”
Hài nhi ngoài miệng nói đến tự nhiên, trong ánh mắt ẩn ẩn lộ ra một chút sợ hãi, sợ hãi mình tới chậm một bước đạo nhân này liền mắc mưu người khác. Giữa núi rừng có quá nhiều tàn hồn tâm tồn ý xấu tổn hại hồn phách khác, bọn họ mượn cơ hội hoặc đồng tình hoặc câu dẫn mà muốn bắt được sinh hồn không biết nguy hiểm, ý đồ lấy cắn nuốt hồn phách người khác mà bổ sung hồn phách của mình cho hoàn chỉnh, đầu thai hoặc là đoạt xá tái thế làm người.
Hồn phách của Tiết Dương vừa tiến vào tàn phách chi vực liền tản ra, hồn phách của hắn có thể cảm nhận được Phệ Hồn Ngọc xuất hiện, bởi vì Phệ Hồn Ngọc nhận chủ nên bọn họ có thể cảm ứng lẫn nhau.
BẠN ĐANG ĐỌC
(Hiểu Tiết) Tập phách chi hối
Fanfiction"Ngươi có tâm nguyện gì?" .... Y nghĩ hắn chỉ tham luyến một cái ôm ấm áp. Lại không biết được rằng, đời này hắn chỉ tham luyến duy nhất một người.