Dù được ban đôi cánh

185 4 0
                                    

1
Mùa mưa kéo dài đã kết thúc, để lại vỏn vẹn một vệt mây hình cánh hoa tha thẩn giữa trời đêm được chiếu sáng bởi ánh trăng. Khuya thế này nhưng làn gió ùa vào phòng thật ấm áp và long lanh như chào đón mùa hè. Nhận thức được những đôm sáng long lanh từ đằng xa nhưng lúc này đôi tay tôi đang bận rảo trên những phím đàn còn mắt thì lia từng dòng trên bản nhạc

Nhớ như in trong đầu diễn tiến của bài hát, tôi chầm chậm ngân nga theo từng nhịp. Chút ngượng ngùng khi nghĩ đến việc ra âm thanh "là lá la" của mình sẽ vang bao xa trong sự tĩnh lặng này tôi bèn dịu giọng xuống một chút mà, như muốn nuốt trọn bài hát, tiếp tục ngân nga mỗi cái giai điệu đó không biết bao nhiêu lần. Tạm thời hài lòng với cao độ tôi hít một hơi sâu, định bụng sẽ bắt đầu thêm lời vào...

Cùng lúc đó, một âm thanh từ bên kia cánh cửa gọi tên tôi.

"Eru."

Là ba.

Gần như chưa bao giờ ba đi đến tận phòng để gọi tôi. Là tiếng đàn hay tiếng ngân nga lúc nãy quá ồn ào chăng? Tôi đáp rụt rè:

"Dạ vâng?"

"Theo ta vào phòng thờ."

Như mọi khi, giọng nói của ba cực kỳ nghiêm trọng nhưng không tỏ ra giận dữ. Tôi nửa nhẹ nhõm nửa lo lắng vì yêu cầu có phần kỳ lạ này. Phòng thờ thường chỉ được dùng vào những lúc đại sự và tôi chẳng nghĩ ra một dịp nào gần đây cả.

"Con đến ngay ạ."

Âm thanh những bước chân phai nhòa dần. Có lẽ hôm nay tập đến đây thôi. Nghĩ vậy tôi hạ nắp cây đàn organ lại rồi đóng chặt cửa sổ...

Một cảm giác chần chừ ập tới chỉ vừa khi tôi chuẩn bị bước ra khỏi phòng. Ba muốn nói về việc gì đây? Chẳng vì lý do gì nhưng tự dưng tôi lại e sợ.

Hay là quay về tập hát tiếp nhỉ? Suy nghĩ đó chợt thoảng qua đầu.

Dĩ nhiên là không thể! Bình tâm lại, tôi rồi cũng chế ngự được nỗi sợ mà cười vào nó một cái trước khi tắt đèn phòng.

Ngoài cửa sổ, xuyên qua lớp màn nhung chưa rủ xuống là một vệt mây lững lờ trước vầng trăng.

2
Hoàn tất kỳ thi cuối kỳ nghĩa là chỉ còn chờ tới kì nghỉ hè, nên chẳng lạ gì khi ngôi trường Cao trung Kamiyama lúc này tràn ngập trong bầu không khí của mệt mỏi và lười biếng. Phòng học dạy môn Địa Chất cũng không ngoại lệ... mà, tôi đang nói như thể nó vốn không vậy ngay từ đầu ấy. Và cũng đã lâu lắm rồi trước mắt tôi mới có một cảnh tượng như vầy – cả bốn thành viên CLB Cổ Điển đều có mặt trong phòng.

Mỗi người trong chúng tôi tìm cho mình một chỗ trong căn phòng vốn đủ lớn để nhét cả một lớp. Nói vậy nghe có vẻ xa cách chứ thực ra cũng gần như là tụ ở trung tâm.

Chitanda và tôi ngồi đọc trong im lặng. Quyển truyện chữ lần này kể về một ninja, một người công chúa cùng đứa con ngoài giá thú của họ. Toàn bộ cốt truyện là những diễn tiến nhanh và liên tục các sự kiện quan trọng mà chẳng áp dụng bất cứ nghệ thuật dụng từ đặc biệt nào. Mỗi chương chỉ thẳng đuột từ việc nhân vật chính gặp cái này rồi đụng cái kia. Cũng không có lấy một câu chữ hàn lâm – nói chung là rất dễ đọc và cũng quá hợp với cái đầu mới trải qua kỳ thi căng thẳng của tôi.

Hyouka-Hội Cổ Điển Full Vol1-6Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ