Chương 4 - Chia xa đâu có tốn sức, và thế là khoẻ

95 3 0
                                    

PHẦN 1 - Hiện tại: 14.3km; còn 5.7km
Quanh cái thời điểm khoảng mười năm trước, tôi nhớ mình đã có một chuyến đi bộ dài với bà chị yêu dấu. Người ta định dỡ bỏ một trung tâm cộng đồng cũ kỹ và chị quyết định dắt tôi đi xem, đầy mong đợi rằng họ sẽ phá hủy bằng chất nổ. Thực tình mà nói khi đó tôi cũng háo hức chẳng kém. Nếu được quay về quá khứ tôi sẽ vịnh vai cậu bé ngây thơ đó mà nói: "Đừng có mơ". Dù sao thì chị em tôi cũng đã đi... và đi. Thậm chí đến khi tôi sắp khóc tới nơi chị vẫn bảo "Sẽ rất là vui đó!" rồi tôi lại đi tiếp. Một cậu nhóc ngoan cường nhỉ.

Kết quả họ chỉ dùng xe cơ giới hạng nặng để phá. Chẳng có vụ nổ nào nhưng không hẳn là tôi đã thất vọng. Có lẽ khi ấy cảnh tượng một tòa nhà lớn bị nghiền vụn, bị ngấu nghiến là đủ thỏa mãn một đứa trẻ như tôi.

Tuy nhiên điều nhớ rõ nhất là đoạn đường về nhà đầy khắc nghiệt. Sự háo hức trên đường đi đã là quá khứ, nên lúc này tôi chỉ tuyệt vọng lết thết trên con đường xa lạ mà chẳng ý thức nổi là đi đâu về đâu. Nhìn tôi đứng thừ lại, chị nói:

"Nếu dừng lại khi đang đi chân nhóc sẽ đau đấy. Cố gắng bắt kịp chị nào."

Lúc đó tôi có tự thân về nhà được không nhỉ? Chả nhớ.

Lý do duy nhất khiến tôi nhớ lại việc đó là vì cặp chân của bắt đầu đau khi liên tục chuyển từ đi sang chạy và ngược lại. Cụ thể hơn là cẳng chân phải như muốn bốc hỏa. Thà là bàn chân, bắp chân hay thậm chí là xốc hông đi thì tôi còn dễ chấp nhận, chứ cẳng chân mà đau là thế nào?

Đoạn dốc xuống vẫn chưa kết thúc.

Khung cảnh khi tôi ngẩng mặt lên là những ruộng lúa bạt ngàn nối đuôi nhau với lốm đốm những ngôi nhà nhỏ. Là lười chưa thu vào hoặc vốn họ định kết hợp Lể hội Bé Trai[1] cùng với Lễ hội Quả đào mà trước mỗi nhà vẫn lất phất những phiến cờ cá chép. Những chú cá uốn lượn theo nhịp điệu của gió cũng mang lại sự thư thái cho cơ thể. Mặt trời đã lên cao nhưng sức nóng của nó không làm tôi khó chịu. Lần đầu tiên kể từ vạch xuất phát tôi ít nhiều muốn chạy, nhưng thời điểm thực sự mà tôi phải chạy là lúc cơn đau ở cẳng chân đã không chịu đựng nổi.

Tình hình có lẽ không tệ đến thế, nhưng cho chắc ăn tôi chạy chậm rồi lại dừng. Bên đường nở một bông hoa trắng. Vẻ đẹp của thiên nhiên hóa ra là một thứ mà kẻ vô lo vô nghĩ như tôi cũng cảm nhận được. Loa kèn lily. Dán mắt vào bông hoa nhưng không dành cho sự chú ý, tôi lấy bàn tay ấn mấy cái rồi từ từ đấm vào cẳng chân bị đau.

"Nếu chỉ có thế..."

Cơn đau không tuyên giảm nhưng ấn mấy cái cũng không làm nó tệ hơn. Cũng chẳng có dấu hiệu căng cơ. Sau khi chắc chắn rằng đã có thể chạy tiếp, tôi bỗng nghe một giọng nói lỗ mãng.

"Khi nào mới định chạy đàng hoàng hả thằng khốn!"

Chưa hiểu chuyện gì xảy ra tôi nhìn thấy Nanigashi, bạn cùng lớp năm trước, chạy ngang qua.

Tôi không biết nhiều về cậu chàng. Cùng lớp là thế nhưng chả mấy khi nói chuyện. Nghĩ lại thì cái giọng thô lỗ ấy không phải mới được nghe lần đầu. Trước kỳ nghỉ đông năm đó, khi học sinh phải tổng vệ sinh lớp học tôi để ý thùng rác đã đầy. Vừa định mang đi đổ thì bị cậu ta quát đầy hung tợn: "Mày cứ ở yên đó!" nên tôi rời đi mà không nói gì, nghĩ bụng chắc là mình vừa tranh việc của người khác.

Hyouka-Hội Cổ Điển Full Vol1-6Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ