Chương 130: Mềm Mại Rối Tinh Rối Mù

194 7 0
                                    

Mộc Thường Khoan chặt chẽ đem Bảo Châu ôm trong ngực, cúi đầu, lặp đi lặp lại lặp nói: "Bảo Châu, anh là Mộc Đầu ca ca của em. Anh rốt cuộc tìm được em rồi. Anh là Mộc Thường Khoan, em còn nhớ không? Lúc em ba tuổi, đưa cho anh một củ khoai lang. Khi em năm tuổi , anh mang em lên núi chơi, thiếu chút nữa để lạc mất em. Thời điểm em tám tuổi , anh làm cho em một cái ghế. Mấy năm trước em ở đầu thôn tiễn anh đi..."

Nói đến cuối cùng hắn đã có chút nghẹn ngào, những hình ảnh kia tựa hồ cũng không có đi xa, rõ mồn một trước mắt.

Trong trí nhớ, bé gái chải bím tóc, cùng cô gái đã trưởng thành xinh đẹp trước mắt chồng lên nhau, làm hắn cảm thấy thật hư ảo!

Bảo Châu con mắt lóe sáng: "Ngày đó anh phải đi, em cho anh năm cái bánh bao lớn."

"Đúng, em còn nhớ rõ." Mộc Thường Khoan mỉm cười buông cô ra, nghĩ thầm tìm được cô là tốt rồi, hôm nào đi thăm ông nội của cô, sau đó ôn lại chuyện xưa.

Bảo Châu cũng cười, nhưng lại nghĩ chuyện khác: "Anh nói trở về sẽ mang máy xay gió và xâu mứt quả cho em. Máy xay gió đâu?"

Mộc Thường Khoan dở khóc dở cười: "Nhiều năm không gặp, em lại chỉ nghĩ máy xay gió và xâu mứt quả, em không nhớ tới anh?"

Bảo Châu nháy đôi mắt to, rất nhanh nói: "Nhớ a!"

Tâm tình Mộc Thường Khoan vừa chuyển tốt, chợt nghe Bảo Châu nói tiếp: "Em nghĩ chừng nào thì anh mang máy xay gió cùng xâu mứt quả trở về."

"Em cái tiểu nha đầu này, qua nhiều năm như vậy ngược lại một chút cũng không thay đổi. Hôm nào anh bổ sung toàn bộ cho em." Thật sự là tiểu nha đầu không tim không phổi, Mộc Thường Khoan sờ mái tóc mềm mại của cô, trong lòng cũng là mềm mại rối tinh rối mù.

"Em đây mời anh ăn cơm!" Có qua có lại, Bảo Châu nói.

Mộc Thường Khoan nói: "Phải là anh mời em, hôm nay không tính, quá gấp gáp. Ngày khác anh sẽ mời em ăn một bữa ra trò. Đúng rồi gia hiện tại ông em khỏe không?"

Bảo Châu gật đầu: "Ông nội rất khỏe, một bữa ăn tới ba chén cơm."

"Vậy là tốt rồi, hôm nào anh đi thăm ông. Đúng rồi em như thế nào lại đi cùng với người của Thẩm gia?" Đứng nói là cô đã gả cho thiếu gia Thẩm gia? Nhưng hình như nghe nói thiếu gia Thẩm gia chưa có kết hôn a!

"Cha nuôi dẫn em và mẹ nuôi tới dùng cơm."

Mộc Thường Khoan còn muốn nói gì đó, rốt cục bị Mộc phu nhân nhịn không được cắt đứt, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, bà tuyệt sẽ không tin , con trai rất ít khi cười của bà, lại có lúc cười liên tục như vậy, lúc hai người bọn họ nói chuyện, có một loại ăn ý, làm người bên ngoài rất khó chen vào.

Nếu là con gái ruột của Thẩm gia làm con dâu bà, vẫn là môn đăng hộ đối, nhưng hiện tại không giống với lúc trước, nghe khẩu khí của con trai, cô bé này tựa hồ là người ở nông thôn, trong lòng liền lập tức sinh ra vài phần xa cách, đối với Mộc Thường Khoan nói: "Nói như vậy, con quen biết với Bảo Châu?"

"Mẹ, cô ấy chính cô gái con thường nhắc tới là người đã có ân với con, là cô dùng một củ khoai lang cứu con và Từ thúc." Mộc Thường Khoan nhiệt tình giới thiệu Bảo Châu với mẹ mình.

Mộc phu nhân đối với Bảo Châu cười cười: "Bảo Châu, rất cảm ơn con đã cứu con của ta. Bất quá hiện tại thời gian không còn sớm, các con ngày khác lại ôn chuyện a! Dưới lầu đoán chừng rất nhiều khách khứa đang đợi chúng ta tiếp đón, cha mẹ nuôi của Bảo Châu có lẽ cũng đã chờ sốt ruột rồi."

Mộc Thường Khoan chỉ lo xem Bảo Châu, không có chú ý tới khẩu khí của mẹ thay đổi.

Bảo Châu thì càng không để ý, Bảo Châu có chút mệt nhọc, cô ngáp một cái, theo Mộc phu nhân hướng dưới lầu đi đến, cô thật muốn ngủ!

Trên đường trở về, Bảo Châu ngồi ở trong xe ngủ, tựa vào trên vai đại phu nhân.

Thẩm Chi Tề sợ cô cảm lạnh, cởi áo khoác đưa cho đại phu nhân: "Phủ thêm cho Bảo Châu, đừng để cảm lạnh."

"Đứa nhỏ này, ngủ ngon." Đại phu nhân mỉm cười, nhẹ nhàng phủ thêm áo cho Bảo Châu.

Thẩm Chi Tề nói: "Đứa nhỏ này, bị người tổn thương. Chịu ủy khuất, cũng không khóc không náo, rất có phong thái của người quý tộc."

Đại phu nhân gật đầu, sau đó qua một lát ngẩng đầu hỏi Thẩm Chi Tề: "Lão gia định xử lý chuyện của Hân Như thế nào?"

"Từ nay về sau, không cho phép nó tới gần Bảo Châu trong vòng mười bước. Đứa nhỏ này cũng là do bị tôi và dì của nó làm hư, càng ngày càng không chịu nổi. May là hôm nay Mộc gia không có tra hỏi đến cùng, nếu không ở trong sân Mộc gia, đây không phải là đánh vào mặt Mộc huynh sao? Quả thực là không để cho Mộc gia mặt mũi, nếu nghiêm trị, là có thể đưa đi xử theo pháp luật đấy. Nhưng Mộc huynh nể mặt tôi, bỏ qua cho nó. Nhưng nó đắc tội Mộc Thường Khoan, sợ là ở Thái Nguyên, trong xã hội thượng lưu sẽ không còn chỗ cho nó đứng nữa, có lẽ cũng không còn ai mới nó đi dự yến tiệc." Thật ra lần này cũng không phải cố ý mời Chu Hân Như, cô nào có mặt mũi kia, bất quá là mời cha cô, cô tham dự thay mà thôi. Lại không nghĩ tới chọc phải phiền toái.

Vấn đề này, không thể cứ như vậy cho qua, ông cũng phải cho Mộc gia vài phần mặt mũi, nghĩ nghĩ, Thẩm Chi Tề nói: "Trong vòng một tháng không cho phép dì nó gặp nó, là để tránh hiềm nghi. Tôi nghĩ Chu gia sẽ có biện pháp trừng trị, đóng cửa suy nghĩ đoán chừng là không thiếu được."

Quả nhiên bọn họ vừa về nhà, người hầu đã nói Chu gia đã mấy lần gọi điện tới, hỏi Thẩm Chi Tề đã về chưa, khẩu khí rất sốt ruột.

Thẩm Chi Tề gọi điện qua, an ủi Chu lão gia vài câu, chợt nghe Chu lão gia nói: "Hân Như quả thực quá càn quấy rồi, hôm nào tôi làm một bữa tiệc, mời cả nhà ông ăn một bữa cơm, xem như là an ủi Bảo Châu."

"Bảo Châu ngược lại không sao, bên Mộc gia ông định làm như thế nào?"

"Đưa lễ vật, đến nhà tạ lỗi. Không để cho nha đầu kia ra ngoài trong một tháng." Đi ra ngoài sợ sẽ bị người ném trứng thối, không ra khỏi cửa cũng xem như là một loại bảo hộ.

Thẩm Chi Tề nghe xong nói: "Ông làm như vậy cũng thỏa đáng, tôi nghĩ sẽ không liên lụy đến ngươi Chu gia. Mộc gia cũng là người nói đạo lý, chắc có lẽ không cùng ông so đo."

Chu lão gia thở dài: "Chỉ mong như vậy! Đợi chuyện này dẹp loạn về sau, tôi tìm một nhà cách xa nơi này, đem nó gả đinh, cả ngày khỏi phải thấp thỏm lo lắng."

Cúp điện thoại, Thẩm Chi Tề đi phòng đại phu nhân, thấy bà còn chưa ngủ, tắm tắm xong mặc áo ngủ đang ngồi ở trước gương bôi hương phấn, liền hỏi: "Bảo Châu đã ngủ rồi à?"

"Uống ít canh rừng, đi nằm ngủ rồi." Bà có chút kinh ngạc lão gia hôm nay như thế nào tới phòng bà, lại thông minh không hỏi ra, hỏi lên sẽ lộ ra lạnh nhạt.

Thẩm lão gia đã lâu không có ở lại phòng đại phu nhân ngủ, ngẫu nhiên thấy bà mặc dạng áo ngủ có chút khêu gợi, tóc dài xõa vai, đột nhiên cảm thấy bộ dạng bà hiện tại tuy không xinh đẹp bằng vợ lẽ, nhưng lại có nét thùy mị, cái loại giơ tay nhấc chân đều tự nhiên tản mát ra mị lực nữ tính thành thục, là vợ lẽ không có được.

Trân Bảo Vợ Yêu - Tha Hài Hoàng Hậu (Phần 1)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ