"Vì sao con muốn đưa cái này cho bác?"
"Ăn ngon." Với tư cách một người tham ăn lâu năm , Bảo Châu vẫn cảm thấy ăn ngon so với cái gì đều trọng yếu.
Quả nhiên ăn thật ngon, Mộc lão tướng quân yêu thích không buông tay đối với Thẩm lão gia cười nói: "Con gái nuôi này của ông không tệ, người rất thực tế lại đáng yêu, quan trọng nhất là làm đồ ăn thật ngon, đã lập gia đình chưa? Tiểu tử nhà tôi năm nay hai mươi mấy, cũng nên cưới vợ rồi, tôi xem Bảo Châu không tệ."
Thẩm Chi Tề mồ hôi đổ như thác .
May mắn là giao tình lâu năm, nếu không thật đúng là khó nói, cũng đồng dạng khẩu khí hay nói giỡn: "Bảo Châu nha đầu kia không có may mắn đó, đã sớm lập gia đình, đứa nhỏ cũng sắp biết đi rồi."
"Đáng tiếc!" Mộc lão tướng quân nhìn thoáng qua Bảo Châu, liên tục thở dài hai tiếng, đầu năm nay cải trắng đều bị heo ăn hết rồi!
Côn Sơn ở Quảng Châu xa xôi không hiểu hắt hơi một cái, ai đang mắng hắn?
Bảo Châu không rõ: "Đáng tiếc cái gì?"
"Đáng tiếc tiểu tử thúi nhà bác không có cơ hội, nếu không bác nhất định phải đem con làm con dâu của bác, bác có thể mỗi ngày được ăn đồ ăn con làm rồi."
Bảo Châu là làm đại mà ra, ngẫu nhiên tâm huyết dâng trào làm một hai lần mà thôi, cũng xem như may mắn, có đôi khi lần này ăn ngon, lần sau lại nuốt không trôi. Thấy người khen tài nghệ nấu nướng của mìn. Bảo Châu cảm giác gặp tri âm: "Bác không biết, Nhược Lan làm đồ ăn mới ăn ngon! Lần tới bác đến Quảng Châu, con mời bác ăn!"
"Thật sự?"
Bảo Châu vễnh môi: "Ai gạt người, đó là chó nhỏ!"
"Được." Đến cái tuổi này, Mộc lão tướng quân tính trẻ con tựa hồ ngày từng ngày trở về. Nghĩ thầm cái này Bảo Châu là không có cơ hội, không biết Nhược Lan kia con của ông còn có cơ hội hay không, đời này ông đã muốn tìm một cô con dâu thành thực, môn đăng hộ đối cái gì, vẫn là thứ yếu: "Vậy Nhược Lan kia, cũng là một cô gái?"
Bảo Châu gật đầu.
"Đã gả cho người ta?"
Bảo Châu lắc đầu: "Không có."
"Lần sau lại hồi trở lại Thái Nguyên, đem tiểu cô nương kia đưa đến nhà của ta đến chơi."
Bảo Châu mỉm cười: "Không có vấn đề."
Mộc lão tướng quân thấy bên cạnh Bảo Châu là một con chim thoạt nhìn có chút buồn cười, không thể tưởng tượng nổi hỏi: "Đây là sủng vật của con?"
"Dạ." Bảo Châu ngồi xổm người xuống sờ lên đầu Tiểu Hoàng, thấy nó luôn gật đầu đắc ý , cảnh cáo nói: "Tiểu Hoàng, nếu không nghe lời, chị sẽ ăn luôn em."
Tiểu Hoàng lập tức trung thực, đứng thẳng tắp như người mẫu, sau đó mắt nước lưng tròng nhìn qua Bảo Châu, giống như đang nói..., đừng ăn ta.
Có thể đem chim lớn huấn luyện thành như vậy, cô gái này có khí phách!
Mộc lão tướng quân rất là ngoài ý muốn, chẳng lẽ một người tham ăn? Có ăn sẽ cùng theo đi?
BẠN ĐANG ĐỌC
Trân Bảo Vợ Yêu - Tha Hài Hoàng Hậu (Phần 1)
RomansaTác giả: Tha Hài Hoàng Hậu Thể loại: Dân quốc, sạch, sủng, hài,... Độ dài: 237 Chương Converter: Thư Kỳ Editor: Thư Kỳ Giới thiệu: Ai dám nhục mạ Lục thiếu phu nhân? Quân đoàn Lục gia sẽ cho một quả pháo nổ oanh ngươi! ai dám trêu ghẹo Lục Thiếu ph...