Chương 184: Bị Đả Kích

131 6 0
                                    

"Vậy thiếu gia bảo trọng." Diệp Dung Thanh cúi đầu, lưu luyến rời đi.

Côn Sơn quay đầu nhìn Bảo Châu, nha đầu kia đang ngồi xem tranh vẽ trên báo, nhìn các mỹ vị.

Nha đầu kia, thật đúng là không có cảm giác nguy cơ...

Cô có biết hay không, chỉ cần hắn buông lỏng một chút, Tiểu Tam khả năng sẽ lập tức đến nhà, Côn Sơn thò tay giật tờ báo xuống, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Người vừa rồi em có biết là ai không?"

Bảo Châu lắc đầu.

"Là người trước kia anh thích, nhưng cô ấy không chịu gả cho anh, về sau anh cưới em." Những lời này để người khác nói đả thương cô, không bằng chính hắn thẳng thắn, Côn Sơn hít sâu một hơi, sau đó thời gian dần qua ngẩng đầu quan sát phản ứng của cô.

Bảo Châu nghe xong chẳng những không có ghen, ngược lại tức giận nói: "Cô ấy vì sao không chịu gả cho anh, Côn Sơn của em tốt như vậy! Rất tốt!"

"Em không khó chịu?"

"Không có, tại sao phải khó chịu? Cô ấy không chịu gả cho anh, ngốc quá ah! Bảo Châu không ngốc, Bảo Châu gả cho anh, rất vui vẻ." Chị gái kia thật là đần quá rồi! Bất quá may mắn chị kia ngốc ngếch, cho nên Côn Sơn mới là của cô, ha ha!

"Em không vì trước kia anh từng thích cô ấy mà thương tâm sao?"

"Vậy anh còn thích cô ấy không?" Bảo Châu mím môi hỏi.

"Sớm đã không còn, hiện tại anh chỉ thích em, anh ở cùng với em rất vui vẻ, anh rất may mắn đã lấy được em." Có lẽ chính là bởi vì cô ngây thơ khờ khạo, hắn mới có thể không có chút nào phản kháng đáp ứng hôn sự a! Cô là tia hi vọng trong thế giới u ám của hắn, ở thời điểm toàn bộ thế giới không tin hắn, Bảo Châu lựa chọn giao cả đời mình cho hắn.

"Bảo Châu cũng thích Côn Sơn." Bảo Châu tiến lên ôm cánh tay của hắn lôi đi.

"Đi đâu?"

"Sinh em bé."

"Vì sao?" Bây giờ là giữa ban ngày, Bảo Châu như vậy, làm hắn là một người đàn ông cũng nhịn không được xấu hổ.

"Thẩm mẹ nói, yêu hắn thì sinh em bé cho hắn!"

Côn Sơn rất im lặng, thật ra hắn đã thỏa mãn, hắn cảm thấy có hai đứa con cũng rất tốt rồi, bởi vì hắn sợ chính mình không cách nào trơ mắt ếch lần nữa nhìn cô chịu đựng thống khổ sinh con: "Nhưng chúng ta đã có hai đứa rồi!"

"Chưa đủ!" Bảo Châu ngẩng đầu lên hướng hắn rống.

"Như thế nào mới đủ?"

"Tới khi em làm trung đội trưởng." Mộc Đầu nói, làm quan rất thoải mái, cô không có binh, nhưng cô có cục cưng. Mộc Đầu nói quan nhỏ nhất là trung đội trưởng, cô muốn làm trung đội trưởng của các cục cưng, nhưng Mộc Đầu nói một trung đội trưởng không có khả năng chỉ có hai binh.

Côn Sơn nghe xong, vậy còn phải sinh bao nhiêu đứa a?

Kinh hãi cái cằm đều sắp rớt xuống, không đợi hắn kịp phản ứng, Bảo Châu đã đem Côn Sơn ngây ra như phỗng, kéo trở về phòng, sinh cục cưng...

Trân Bảo Vợ Yêu - Tha Hài Hoàng Hậu (Phần 1)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ