Chương 144: Đại Thiếu Gia Giặt Rửa Bít Tất

164 6 0
                                    

"Cái này dễ thôi! Tôi lập tức đăng báo tìm người, hai người đợi tin tức tốt của tôi a!" Người Mỹ kia nghe xong, kêu bọn họ lên lầu với hắn, hắn là khách quen ở đây, trên lầu có phòng cố định cho hắn, bên trong có điện thoại.

Đến gian phòng, người Mỹ gọi điện thoại đánh tới tòa soạn báo, nói tên Lục Côn Sơn, đầu dây bên kia nói: "Không cần đăng báo nữa, vừa rồi có một người Trung Quốc đã nhờ chúng tôi đăng báo tìm kiếm vợ hắn, người đó tên Lục Côn Sơn, tôi đem địa chỉ của hắn cho ngài biết."

"Cảm ơn." Người Mỹ móc ra bút máy, yên lặng viết địa chỉ xuống, cúp điện thoại, đối với Bảo Châu nói: "Tôi nghĩ, tôi đã biết chồng cô ở đâu rồi, tôi sẽ an bài xe, đưa hai người trở về."

Bảo Châu nghe xong Cù thiếu phiên dịch, cả người đều nhẹ nhỏm: "Cảm ơn, anh là người tốt."

Cù thiếu hỗ trợ phiên dịch xong, người Mỹ mỉm cười, người tốt?

Đã rất nhiều năm không có nghe được người khác hình dung hắn như vậy, nếu như hắn cũng coi là người tốt, vậy nước Mỹ này chỉ sợ sẽ không có người xấu, tiểu thư này thật thú vị, hắn muốn làm bạn với cô, suy nghĩ nói: "Tôi sẽ tự mình đưa cô trở về!"

"Được! Tôi sẽ làm tiệc Trung Quốc cảm ơn anh!"

Người Mỹ rất nhanh gọi người sắp xếp xe, đưa Bảo Châu và Cù thiếu đi đến khách sạn nơi Côn Sơn ở.

Người kia hộ tống Bảo Châu đến trước của phòng, Bảo Châu hưng phấn gõ cửa.

Cửa rất nhanh được mở ra, trong phòng là một chàng trai thoạt nhìn thất hồn lạc phách, trong một khắc nhìn thấy Bảo Châu, tất cả lo lắng sợ hãi tựa hồ đã có biến mất, vươn tay ôm cô thật chặt vào lòng, phảng phất như muốn vĩnh viễn khảm cô vào lòng hắn: "Bảo Châu, cuối cùng em trở về rồi, em không trở lại, anh sắp phát điên rồi."

Chưa quen cuộc sống nơi đây, hắn rất lo lắng cô sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Hắn sau khi đi vệ sinh xong trở ra, ở rạp chiếu phim đợi lâu không thấy bóng dáng cô đâu, về sau mới biết rạp chiếu phim kia có hai cửa, hắn đoán chừng cô đang ở một cửa khác chờ, sau đó đã đi lạc, lần này là hắn quá sơ suất.

Bảo Châu tựa ở trên vai của hắn, hưởng thụ vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Côn Sơn ngoan, Bảo Châu thật biết điều!"

"Nha đầu ngốc của anh, trở về là tốt rồi, đói bụng chưa, bên ngoài có phải rất nóng không?" Hắn cúi đầu hỏi một đống lớn.

Đứng ở ngoài cửa Cù thiếu và người Mỹ đối với mình không được để ý tới, rất là im lặng, thẳng đến người Mỹ không thể nhịn được nữa ho khan một tiếng, Côn Sơn mới chú ý tới bọn họ, hắn nhận ra được Cù thiếu : "Tại sao anh lại ở chỗ này?"

"Tôi đánh bạc bị thua. Đã trở thành người hầu của vợ cậu rồi." Cù thiếu da mặt rất dầy hướng trên ghế sa lon ngồi xuống, với hắn mà nói làm người hầu cũng so với việc ở nước Mỹ tốt hơn. Hi vọng thị trưởng cậu hắn đừng vì vậy mà tức giận ói máu, hắn thật sự là bị ép buộc!

Lục Côn Sơn rất im lặng: "Anh là nghiêm túc?"

"Đúng."

Côn Sơn thấy còn có người ở bên ngoài, tạm thời khó mà nói cái gì, đối với đứng đứng ngoài cửa nói: "Xin chào, cho hỏi ngài là?"

Trân Bảo Vợ Yêu - Tha Hài Hoàng Hậu (Phần 1)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ