Chu Hân Như không phản bác được: "..."
"Bởi vì cô muốn khi dễ một cô gái tay không tấc sắt, cùng với động vật nhỏ đáng yêu này." Mộc Thường Khoan nói xong sờ lên đầu Tiểu Hoàng.
Tiểu Hoàng chột dạ cúi đầu, nếu như nó được xem là động vật nhỏ, vậy con gì mới được xem là dã thú?
Chu Hân Như sắc mặt rất khó coi: "Anh đương nhiên giúp đỡ cô ta!"
"Tôi không giúp ai hết, cô là một người tâm địa ác độc như vậy, Mộc gia về sau không chào đón cô đến." Hắn từ trước đến nay đối nhân xử thế yêu cầu rất nghiêm khắc, nhất định phải làm đến cương trực công chính, nếu không sao có thể trị quân.
"Không đến thì không đến!" Chu Hân Như chật vật đứng lên, nhìn về phía Thẩm Chi Tề, một bộ dạng đáng thương: "Dượng!"
"Chuyện của mình, tự mình giải quyết. Nhưng có một điểm, về sau đừng đến gần Bảo Châu." Ông sẽ không xen vào chuyện Chu Hân Như, hôm nay nếu không phải Mộc Thường Khoan, chỉ sợ hắn sẽ bị Chu Hân Như giấu giếm làm tổn thương Bảo Châu.
"Cả dượng cũng giúp cô ta!" Chu Hân Như tức giận kéo áo khoác trên người Bảo Châu xuống thảm, sau đó ra sức xé lễ phục trên người Bảo Châu, Nhị phu nhân đã từng nói qua, lễ phục này bà đã tìm người "Gia công" qua, xé sẽ nát.
Khí lực Chu Hân Như không nhỏ, kéo mạnh tay áo Bảo Châu. Rất nhanh tiếng tơ lụa bị xé rách vang lên, trong tay của Chu Hân Như nhiều hơn một miếng vải rách, Chu Hân Như thầm nghĩ cô còn không mất mặt đi? Nhất định là áo rách quần manh rồi, kết quả ngẩng đầu nhìn lên ngây ngẩn cả người.
Bên trong lễ phục rách rưới của Bảo Châu, còn mặc một bộ lễ phục khác, Chu Hân Như kinh hãi nói không nên lời: "Cô như thế nào lại..."
"Mẹ nuôi bảo tôi mặc, thế nhưng dì hai lại bảo tôi mặc cái kia." Bảo Châu thấy cô nhìn chính mình, giơ tay đem quần áo rách trên người xé xuống hai ba lần hướng trên mặt đất quăng ra, một bộ lễ phục hào phóng đoan trang màu quả hạnh xuất hiện ở trước mặt mọi người. Cô không thể cự tuyệt mẹ nuôi, lại cảm thấy cự tuyệt dì hai cũng không tốt, cho nên đều mặc vào.
Đại phu nhân nhìn thấy thật cao hứng: "Bảo Châu nhà chúng ta quả nhiên là tiểu thư khuê các, rất phong cách."
Cái gì gọi là tiểu thư khuê các?
Chính là đây!
Dù cho bị người oan uổng, nhưng một câu cãi lại cũng không có, bình tĩnh tự nhiên giải thích.
Quần áo bị người xé nát cũng không sợ, bên trong còn có đồ dự bị.
Vô luận ở trong tình huống nào, đều có thể thản nhiên tại chỗ, đoan trang hào phóng, đây mới gọi là danh viện*!
(danh viện theo mình nghĩ là cô gái xinh đẹp nổi tiếng, bạn nào biết nghĩa chính xác thì giúp mình nha @@.)
Chu Hân Như còn sững sờ ở đàng kia, tựa hồ như thế nào cũng không nghĩ tới Bảo Châu sẽ có chuẩn bị, Thẩm Chi Tề có phần không nhìn nổi bộ dạng người đàn bà chanh chua của Chu Hân Như, thật sự là mất hết mặt mũi, nếu không có Bảo Châu, hôm nay Thẩm gia sợ cũng phải bị kéo xuống nước, mặt lạnh đối với Chu Hân Như nói: "Còn không quay về?"
BẠN ĐANG ĐỌC
Trân Bảo Vợ Yêu - Tha Hài Hoàng Hậu (Phần 1)
RomanceTác giả: Tha Hài Hoàng Hậu Thể loại: Dân quốc, sạch, sủng, hài,... Độ dài: 237 Chương Converter: Thư Kỳ Editor: Thư Kỳ Giới thiệu: Ai dám nhục mạ Lục thiếu phu nhân? Quân đoàn Lục gia sẽ cho một quả pháo nổ oanh ngươi! ai dám trêu ghẹo Lục Thiếu ph...