Chương 193: Tiểu Tam Tới Chơi

165 7 0
                                    

Côn Sơn đưa thay sờ sờ đầu Tiểu Hoàng: "Tiểu Hoàng! Buổi tối cho mày một phần kẹo, cho nên mày phải báo đáp tao đúng không?"

Cùng Bảo Châu ở chung lâu như vậy, mỗi lần nhìn thấy Bảo Châu khi dễ Tiểu Hoàng, hắn đều cảm thấy động tác kia thật đáng yêu, không khỏi học theo khi dễ Tiểu Hoàng, đem thức ăn mình không thích bỏ vào trong chén Tiểu Hoàng: "Tiểu Hoàng ăn đi."

Hình ảnh kia thoạt nhìn thật ngây thơ, nhưng lại thật thật ấm áp, Diệp Dung Thanh phát hiện mình cơ hồ ghen ghét nổi giận, cô biết rõ Nhị thiếu gia trước kia có chút tính khí trẻ con, nhưng bây giờ càng lộ ra thành thục chững chạc, đối với cô cũng khách khí có lễ, cô cho rằng hiện tại Lục Côn Sơn chính là như vậy, thế nhưng ở trước mặt Vạn Bảo Châu, hắn ngây thơ như đứa bé.

Hoặc là nói, hắn nguyện ý vì cô trở thành một đứa bé ngây thơ, việc bánh từ trên trời rớt xuống này, cô cũng sẽ không tin, Nhị thiếu gia như thế nào lại tin? Chẳng qua là trêu chọc Vạn Bảo Châu, cái con nhỏ ngu này, dựa vào cái gì có thể độc hưởng Nhị thiếu gia sủng ái?

Nhưng cô lại không muốn công khai đi ly gián quan hệ của Nhị thiếu gia và Vạn Bảo Châu, bởi vì như vậy sẽ lộ ra cô là người hẹp hòi, ngược lại không có chỗ tốt.

Cô không tới gần, lấy đồ ăn xong, ngồi xuống ở vị trí bên cạnh không gần không xa bọn họ, một bên chậm rãi ăn, một bên thỉnh thoảng liếc nhìn Côn Sơn, cô không tin Nhị thiếu gia sẽ hoàn toàn bỏ qua cô.

Một lát sau Cù thiếu tới kêu Côn Sơn chuẩn bị lên đài phát biểu, Côn Sơn thấy Bảo Châu ăn không sai biệt lắm, mới đứng dậy theo Cù thiếu đi lên đài.

Thấy bọn họ đi xa, Diệp Dung Thanh đi đến trước mặt Bảo Châu, thân thiện cùng cô chào hỏi: "Thiếu phu nhân, cô còn nhớ rõ tôi không? Tôi là Diệp Dung Thanh."

Bảo Châu gật đầu: "Nhớ rõ!"

"Đây là bánh thạch đầu tôi tự tay làm, cô cũng là người Vận Thành, có lẽ đã ăn qua, rất ngon đấy." Nếu cô tự tay giao cho Nhị thiếu gia, chỉ sợ Nhị thiếu gia cảm thấy cô có ý nghĩ xấu, nếu như thông qua Vạn Bảo Châu giao cho thiếu gia, cô sẽ thoát khỏi hiềm nghi câu dẫn thiếu gia, lại có thể nhờ bánh thạch đầu làm cho Nhị thiếu gia nhớ tới trước kia, mỗi lần lúc hắn bị lão gia trừng phạt không cho phép ăn cơm, là cô luôn vụng trộm đem bánh thạch đầu kín đáo đưa cho hắn.

Bảo Châu vừa nghe tới mỹ vị quê nhà đã sắp chảy nước miếng rồi, nhưng đồ tốt một người ăn có chút lãng phí, Bảo Châu trưng cầu ý kiến của cô: "Tôi có thể chia sẻ cho người khác được không?"

Diệp Dung Thanh cho rằng cô chỉ Côn Sơn, gật đầu: "Đương nhiên có thể, thứ tốt nhiều người ăn mới thú vị, tôi sẽ không trách cô."

"Cô thật hào phóng a!" Bảo Châu khoa trương xong, ngoắc tay kêu người đi gọi Tiểu Đông và Thẩm mẹ tới.

Thẩm mẹ nhìn thấy bánh thạch đầu cảm thấy hết sức thân thiết: "A! Đã rất lâu tôi không ăn bánh thạch đầu rồi."

Tiểu Đông cũng là: "Thật thân thiết a!"

Bảo Châu cho bọn họ mỗi người một miếng, sau đó nhanh chóng chia xong: "Còn lại cái này cho Hạ tỷ tỷ, cái này là của Tiểu Cù Từ, đây là Tiểu Đông, đây là A Long, đây là A Hổ, đây là Tiểu Hoàng, cuối cùng miếng này là của tôi."

Trân Bảo Vợ Yêu - Tha Hài Hoàng Hậu (Phần 1)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ