Lời nói của Nguyễn Nam Chúc làm mọi người đều trở nên im lặng, mặc dù giọng điệu như đang đùa cợt, nhưng bầu không khí này lại làm mọi người có cảm giác lời nói đùa sẽ trở thành sự thật.
Thi thể của Tiểu Nhất cứ như vậy mà biến mất một cách khó hiểu, mà bây giờ bọn họ đã trải qua ba ngày, cách ngày sinh nhật chỉ còn bốn ngày. Ngày hôm qua Tiểu Nhất chết thảm, bà mẹ còn khóc đến không ra hình người. Nhưng chỉ qua thời gian một ngày bà ta dường như đã nguôi ngoai từ trong đau khổ, miệng lẩm bẩm nên chuẩn bị bánh sinh nhật rồi, sau đó lại tất bật vội vàng trong nhà bếp, về phần bà ta bận gì cũng chẳng ai biết.
Tâm trạng mọi người đều rất nặng nề, cứ có cảm giác thứ gì đó đang tới gần bức ép họ, nhưng không thể hiểu rõ cảm giác nguy hiểm đó là gì.
Đường Dao Dao cảm thấy bà lão và người thanh niên tầng dưới là điểm đột phá, vậy nên cùng với Trương Tinh Hỏa bọn họ xuống tầng, muốn dò hỏi một chút thông tin. Nguyễn Nam Chúc không đi, cùng Lâm Thu Thạch thảo luận một số chuyện trong phòng. Ở cùng với họ còn có Hứa Hiểu Tranh, Tằng Như Quốc. Sắc mặt hai người họ đều xanh xao tiều tụy, bộ dạng đã yếu đuối lại còn bị dọa sợ.
Trong phòng bếp sột sột soạt soạt, còn truyền ra tiếng bà mẹ ngâm nga.
Cửa phòng ngủ đóng chặt, chị em sinh đôi trốn ở bên trong không biết đang làm gì.
Tằng Như Quốc vì quá căng thẳng mà uống nhiều nước, mở lời muốn đi vệ sinh, còn hướng mắt nhìn về phía Lâm Thu Thạch, trong ánh mắt tràn đầy cầu cứu.
"Sao vậy?" Bị ánh mắt ông ta nhìn tới dựng tóc gáy, Lâm Thu Thạch nói, "Ông nhìn tôi như vậy làm gì."
"Dư tiểu ca à, thật ra là......" Tằng Như Quốc cũng có vẻ hơi xấu hổ, nhưng cắn cắn răng, vẫn nói ra, "Cậu đi cùng tôi được không, tôi có hơi sợ."
Ở đây chỉ có một cái nhà vệ sinh công cộng, Lâm Thu Thạch liền nhớ lại nơi nhìn thấy cái xác trẻ em, anh nhìn vẻ mặt lo âu của Tằng Như Quốc, gật gật đầu nói: "Được thôi, vừa lúc tôi cũng muốn đi."
Tằng Như Quốc vui vẻ nói được.
Vì thế hai người cùng đi tới nhà vệ sinh.
Lúc này đã sắp về chiều, mặc dù chỉ mới khoảng ba giờ, nhưng ngoài trời đã gần sắp hoàng hôn. Cạnh nhà vệ sinh có một cánh cửa sổ, có thể nhìn xuyên qua lớp kính nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài. Trước khi vào nhà vệ sinh Lâm Thu Thạch liếc ra ngoài xem một chút, chỉ thấy một màn sương mù nặng nề, so với lúc bọn họ mới đến chẳng khác là bao.
Lâm Thu Thạch cấp tốc giải quyết nỗi buồn, thấy Tằng Như Quốc ngồi tận gian phòng bên trong, liền nói: "Tôi ở bên ngoài chờ ông."
"Được." Tằng Như Quốc ngượng ngùng cười cười.
Lâm Thu Thạch bước đến cửa, bắt đầu đợi Tằng Như Quốc. Anh lấy điện thoại ra, phát hiện điện thoại vậy mà có tín hiệu, nghĩ một lúc cuối cùng cũng không dám gọi điện—— anh sợ gọi đến chỗ kì quái nào đó thì chết mất.
Lâm Thu Thạch vốn dĩ cho rằng Tằng Như Quốc rất nhanh sẽ ra, nhưng đợi đã bốn năm phút, sau đó bên trong vẫn không có động tĩnh. Anh đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, anh ngửi thấy một mùi tanh nhàn nhạt. Mùi tanh này Lâm Thu Thạch đã ngửi qua vô số lần, gần như một khắc sau đã xác định, đây là mùi máu tươi!
