1. không thể không yêu người (Phần 2 - Hết)

2K 218 8
                                    

Cõi lòng của Yeonjun rơi vào một trạng thái lạnh lẽo và đau đớn tới tồi tệ.

Không, không, không. Mọi thứ dồn dập dổ tới, cùng một lúc, trong một màn sương vội vã, tất cả kỷ niệm của hai người, tất cả thói quen của hai người, cách hai người chạm vào nhau—tất cả mọi thứ. Khi họ cùng nhau ăn tối tại sảnh ăn của cung điện và những khi Yeonjun cảm thấy cực kỳ ngớ ngẩn đến mức cố tình để lại vụn thức ăn dính ở khóe miệng để Soobin có thể lau đi cho anh. Khi hai người luyện tập đấu kiếm với nhau và Yeonjun cảm thấy bị bỏ lại cùng lớp bụi sau khi Soobin thắng lần thứ n. Khi Yeonjun phải đối mặt với cả chồng bài tập và Soobin tới mang cho anh bia, việt quất và gà vì cậu biết anh thích chúng. Không bao giờ, anh muốn bất kể điều gì biến mất. Bởi vì anh biết khi Soobin rời xa khỏi anh, mọi thứ, kể cả chính Soobin cũng sẽ phai mờ theo thời gian và hóa thành tro bụi, trở thành không gì cả.

"Không," Yeonjun không thể ngăn tiếng vụn vỡ thoát ra khỏi cổ họng anh. Tâm trí anh trống rỗng và không chút nghĩ ngợi anh thốt lên trong tuyệt vọng, "Em đã nói em là của anh!"

"Em—em—khi ta gặp nhau, em nói, em đã nói như thế!" Yeonjun giờ thì bật khóc, nức nở trong khi lẩm bẩm một cách giận dữ và thống khổ. "Ngày ta gặp nhau, em nói tất cả thứ khốn kiếp đó rằng em thuộc về vương quốc, thuộc về anh, em hứa rằng em sẽ không bao giờ rời đi! Rằng em sẽ luôn luôn, luôn luôn ở đó nếu anh cần em, vậy tại sao chứ?" Yeonjun biết rằng anh đang tỏ ra thật vô lý nhưng anh cảm thấy anh có quyền nói, có quyền cảm nhận. Anh nhớ tới khi anh ngồi lên ngôi vị Hoàng tử và anh thấy Soobin, Soobin của anh nở một nụ cười bằng cách riêng của em ấy, cách em ấy vẫy tay với Yeonjun trong khi tay kia theo thói quen đặt lên chuôi kiếm. Yeonjun không muốn điều đó kết thúc, anh không muốn để nó ra đi như một cơn mộng mị. Anh không cho phép. Không bao giờ.

"Hoàng tử của em, làm ơn—" Soobin cố trấn an Hoàng tử, nhưng chính giọng cậu cũng đang vỡ vụn và lạc đi. "Em vẫn là, của anh. Không có thứ gì thay đổi cả, và cũng không thứ gì có thể làm điều đó. Kể cả là cha anh." Lần này, Soobin lướt ngón tay mình qua mái tóc của người kia, kéo đầu anh áp vào lồng ngực cậu, tay còn lại ôm lấy eo Yeonjun và kéo anh lại gần hơn cho tới khi hơi thở dồn dập và nhịp tim rộn rã của hai người vang vọng trong tai. Giống như được cài đặt sẵn, Yeonjun vòng cả hai tay thật chặt qua eo Soobin, sà vào lòng cậu như thể anh sợ Soobin sẽ biến mất ngay vậy.

"Nhưng em sẽ rời đi mà," Yeonjun thút thít không ra hơi khiến Soobin trầm lặng. Yeonjun nhắm chặt mắt sau một hơi thở sâu và khóc trong lồng ngực Soobin. Soobin không thể làm gì khác ngoài vuốt ve mái tóc xanh của Yeonjun thật cận trọng và hôn lên trán anh với những nụ hôn khẽ khàng nhất. Với một hoàng tử và một thống lĩnh hộ vệ, mọi thứ thật sự quá gần gũi. Nhưng một lần nữa, hai người đã luôn như thế. Luôn luôn thử nghiệm và chìm đắm trong vùng nước đã quá xa và sâu so với tình bạn thông thường. Nghĩ xem, cánh tay phải đắc lực nào sẽ ngủ với bạn khi bạn gặp ác mộng và hôn trán bạn bất cứ khi nào bạn giật mình? Không có thứ gì được nói rõ giữa họ cả, và bình minh sẽ đến mà không đem theo bất cử dấu vết nào từ ánh trăng hai người họ đã chia sẻ cho nhau, không được thổ lộ và thì thầm mập mờ giữa những lằn ranh.

[SooJun][Trans] Tổng hợp OneshotNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ