8. Tuổi dậy thì (Phần 2 - Hết)

1.2K 172 2
                                    

Mẹ vẫn luôn bền vững gọi điện mỗi tuần một lần.

Để làm gì chứ, cũng có phải đứa con nít đâu, mỗi lần Thôi Tú Bân nhấc máy đều phàn nàn.

Mẹ luôn hỏi cậu có ăn cơm ngon không, lớp mười hai học có khổ cực không, có ở chung tốt đẹp với anh Nhiên Thuân không.

"Mẹ," Thôi Tú Bân cúi đầu, cả người cuộn trong góc ghế sofa, "Thích là cảm giác như thế nào ạ?"

"Thôi Tú Bân, con yêu sớm đấy à?" Bên kia ngay lập tức nổ đoàng đoàng như đốt pháo.

"Không có! Thầy giáo đưa ra chủ đề làm văn thôi mà!" Thôi Tú Bân nắm chặt điện thoại, càng giấu càng lộ.

"Những điều luôn chực ở miệng con chờ nói ra, là những điều con thích."

Cậu thường xuyên nói tới cái gì, bạn học đều biết cả, cậu thích ăn bánh mỳ bơ việt quất, thích đọc trộm truyện tranh khi đang đi học, thích đi đường trên trong LOL. Giống nhưng lại không giống, cậu nhìn chằm chằm ống quần đồng phục của mình, im lặng nghe hơi thở mình kèo dài trong loa.

Cuối cùng cậu cũng chỉ hứa hẹn với mẹ không yêu sớm, hẹn gặp lại mẹ. Cúp điện thoại rồi quay người liền phát hiện ra Thôi Nhiên Thuân đang đứng sau ghế sofa tủm tỉm cười như một chú cáo. Cậu bị dọa tới mức suýt nữa ném cả điện thoại xuống đất.

"Tú Bân mới nói chuyện gì với dì thế? Nghiêm túc quá."

"Không có gì," Thôi Tú Bân bắt đầu nói dối, "Mẹ hỏi em muốn thi trường nào?"

"Thế em muốn thi trường nào?"

"Muốn thi vào cùng trường với anh." Thôi Tú Bân không cần nghĩ đã thốt ra ngay.

Thôi Nhiên Thuân thoáng lộ ra vẻ kinh ngạc cùng vui vẻ. "Ồ! Thế Tú Bân phải cố lên nhé! Dù sao anh vẫn tin em sẽ làm được."

Cũng chỉ là nguyện vọng bên trong, còn lại phải phó thác cho ông trời, cuối cùng cậu không đậu. Cậu thi sang một trường khác, may mắn là không cách xa trường đại học của Thôi Nhiên Thuân lắm, vẫn có thể ở lại chỗ này.

Như thể nhộng tằm nuốt lá dâu, tiếc nuối bắt đầu chậm rãi ăn mòn.







Qua kỳ thi đại học, Thôi Tú Bân đón chào kỳ nghỉ hè dài dằng dặc của mình. Mẹ cậu suốt ngày đốc thúc cậu đi chơi, cậu cũng đi dã ngoại với mấy người bạn học, nhưng cuối cùng vẫn thích ở nhà, chơi game suốt ngày, trong căn phòng kín bật điều hòa, ngủ từ đêm tới tận trưa hôm sau giống như một trạch nam hơn.

Ngày nọ khoảng một giờ chiều, cậu bị tiếng rung đánh thức. Cậu nhíu mày móc dưới gối ra điện thoại di dộng, bên ngoài đang mưa rào tầm tã, tên Thôi Nhiên Thuân xuất hiện trên màn hình.

"Sao vậy, anh Nhiên Thuân?" Cậu biết nghe giọng mình rất vô lực.

"Cắt ngang giấc ngủ của em sao?" Giọng Thôi Nhiên Thuân xen lẫn tiếng mưa rơi đứt quãng truyền đến, còn nghe được cả tiếng người nói chuyện. "Xin lỗi nhé, Tú Bân."

[SooJun][Trans] Tổng hợp OneshotNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ