4. Đất tuyết (Phần 2 - Hết)

1.1K 147 5
                                    

Thôi Tú Bân vò đầu bứt tóc, những vẫn không thể xóa bỏ được hình ảnh một người xa lạ đang nằm trên giường anh.

Anh hiện tại dùng chữ loạn còn không đủ để miêu tả. Thôi Tú Bân nghẹn lời không thể biểu đạt, mà cũng không thể kêu lên gì.

Trên giường là một người con trai đang nằm nghiêng dựa vào anh, mặt mày tinh xảo nhu hòa, ngủ rất ngon lành. Thôi Tú Bân chú ý tới áo sơ mi trắng hôm qua anh gấp gọn để bên giường đã bị người kia mặc vào. Người kia dường như cảm nhận được cái gì, khẽ động đậy, lông mi run run một chút rồi mở mắt ra.

Cậu trai nọ vừa mở mắt liền đối mặt với ánh nhìn xấu hổ luống cuống của Thôi Tú Bân, lại nháy mắt vài cái nữa, từ trong chăn bò ra, ngáp mấy cái, khiến Thôi Tú Bân nhìn rõ cặp răng nanh. Đột nhiên, trong đầu của anh như có gì đó nổ tung ra, còn bốc lên lửa nóng, anh có một sự to gan kỳ quái mà nghĩ tới một suy đoán.

Thôi Tú Bân cảnh giác đứng lên, quét mắt nhìn người kia vẫn ngồi lì trong đống chăn. Mái tóc màu xám như vải đay, đuôi mắt hơi xếch lên một chút, da thịt trắng trẻo vừa ngủ dậy nên hơi ửng hồng, bờ môi căng mọng đáng yêu. Nhưng mà cho dù đáng yêu thì cũng không khỏa lấp được chuyện người kia lai lịch không rõ ràng, Thôi Tú Bân không thể ngăn mình mở miệng. "Cậu là ai? Sao cậu vào được đây?"

Người kia mở lớn hai mắt, sửng sốt một hồi, giống như đang xem xét hai câu này sẽ dẫn tới cái gì, lúc lâu sau mới mím môi, khiến người ta muốn yêu thương mà vươn tay ra. "Sao không ôm người ta một cái? Cậu nhặt người ta về mà..." Giọng mũi nồng đậm, lộ ra sự tủi thân khiến người ta thương tiếc.

Thôi Tú Bân nhất thời ngây người, bàn tay đang chỉ người kia cũng không biết nên làm sao. Anh thật sự nghĩ, thật sự chân thành tha thiết nghĩ rằng chỉ cần trùm chăn ngủ một giấc, đến lúc tỉnh dậy mọi thứ sẽ đều bình thường trở lại. Thấy đôi mắt tròn vo của người kia đầy ánh nước lấp lánh, giống như chỉ một giây sau là sẽ rơi nước mắt rồi, Thôi Tú Bân nắm lấy tay người kia, ngồi ở trên giường mắt đối mắt với nhau, hơi ngập ngừng hỏi. "Cáo nhỏ...?" Người kia gật gật đầu, lại ngẩng lên, cười híp mắt làm mất tiêu dáng vẻ tủi thân vừa đó, đáy mắt còn có chút ranh mãnh nghịch ngợm. "Tên mình là Thôi Nhiên Thuân."

Thôi Nhiên Thuân giống như miếng bánh ngọt nhỏ, cứ theo sát sau lưng Thôi Tú Bân. Thôi Tú Bân không biết phải ứng xử ra sao với sự nhiệt tình quá mức của người kia, chỉ có thể trốn tránh ánh nhìn của cậu, cuối cùng vẫn ngầm cho phép hành vi dính người của cậu, cũng không chắc chắn liệu bản thân anh có thể như hai ngày trước làm ra những hành động thân mật với cậu nữa không. Mặc dù chuyện cáo nhỏ biến thành người thật sự vượt qua khỏi khả năng nhận thức của anh, nhưng không thể phủ nhận là cậu vẫn đáng yêu y như thế. Anh một bên suy nghĩ một bên đang rối loạn pha trà sữa, cuối cùng vẫn quay đầu hỏi người phía sau. "... Cậu uống được loại đồ này không?"

Thôi Nhiên Thuân gật đầu. "Có mà."

Thôi Tú Bân chia trà sữa thành hai phần, đưa cho cậu một phần rồi đi vào phòng đọc tiếp tục công việc.

Thôi Nhiên Thuân đứng yên tại chỗ, trong tay bưng ly trà sữa ấm áp, nụ cười trên mặt chậm rãi biến mất, cúi đầu nhìn xuống, vừa vặn thấy mặt mình phản chiếu trong cốc. Cậu chép miệng, do dự một chút, nhưng cũng không đi vào phòng đọc.

[SooJun][Trans] Tổng hợp OneshotNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ