jimin cảm giác đầu óc mình sắp nổ tung.
từ bảy giờ tối hôm nay, rất nhiều người gọi điện cho em, nhắn tin cho em, yêu cầu em dẫn 'thằng anh khốn nạn' của mình đến bồi thuờng cho cô bạn trưởng fanclub. và bây giờ, có lẽ mọi chuyện chẳng đơn giản như thế.
anh trai yêu quý của em, vốn rất khí phách rất mạnh mẽ, rốt cuộc lại đang run rẩy cầu xin em tin anh ấy.
có lẽ tiếng thở dài của em làm hoseok hồn bay phách tán, jimin khẽ nắm chặt lấy tay hoseok.
"anh, em tin anh. chắc chắn tin anh."
hoseok nghe được yên lòng hẳn, cậu cũng không còn quá sợ hãi.
dù không phải là ruột thịt, có lẽ park jimin và jung hoseok vốn dĩ đã chan chứa tình thân. và đứa em này, là người duy nhất tin tưởng cậu.
trời bắt đầu mưa to. mưa rơi nặng hạt, cả hàng cây bên đường cũng ngả nghiêng theo tiếng gió rít lên giận dữ qua khe cửa sổ, ánh đèn đường cũng chập chờn lúc sáng lúc tắt. chớp loá lên sáng bừng, rồi sét đánh rạch ngang xé toang cả cái nền đen đã chẳng còn yên ả.
một người vệ sĩ chạy vội vã lên trên phòng, gọi jimin.
"cậu chủ, bọn họ kéo đến ngày càng đông. tôi đã đuổi họ về nhưng xem ra...họ nhất quyết muốn gặp cậu hoseok."
jimin ra hiệu cho vệ sĩ tiếp tục ngăn cản đám người kia lại, rồi quay sang hoseok.
"em biết điều này rất tệ...nhưng có lẽ chúng ta phải đến bệnh viện. dù sao quyền lựa chọn cũng ở anh. nếu anh không muốn, anh có thể ngủ ở đây, và chờ đến sáng mai."
hoseok rơi vào phân vân. thực lòng cậu không muốn đối mặt với những kẻ lừa dối cậu một chút nào cả. nhưng dẫu sao thì sớm hay muộn, chuyện đó cũng sẽ đến, vốn dĩ trước giờ, những việc như thế này mà trốn chạy chỉ càng làm nó thêm phức tạp.
cậu khẽ nói với jimin, giọng nhỏ, nhưng vẫn thừa sự quyết đoán.
"anh đi."
jimin khẽ gật đầu. em cũng cho là nên như vậy, nhất là anh của em lại đang chịu nhiều oan ức. những lời phỉ báng khó nghe như vậy, hoseok cũng nên nhanh chóng phủ nhận để dập tắt chúng.
người quản gia chuẩn bị xe cho họ, jimin cẩn thận lấy cho anh thêm một chiếc áo khoác đen, trùm kín đầu và đeo khẩu trang cẩn thận, dặn cậu đi lẫn vào đám vệ sĩ để không bị phát hiện, rồi cả hai cũng bước ra cửa.
hoseok không ngờ nổi là lại đông như thế. đa số chúng có vẻ đều là sinh viên của trường, và quá hai phần ba là đám trong fanclub. cậu đi giữa đám vệ sĩ nên có vẻ chúng không phát hiện, còn jimin đi phía trước, khí chất của em, chúng ngay lập tức biết là ai. nhưng đám vệ sĩ đô con trừng mắt hăm doạ, đương nhiên không ai dám lao vào xâu xé.
jimin bước vào xe, chỉ có ba tên vệ sĩ, hoseok và tài xế đi cùng, ngoài ra tất cả lại quay trở vào đứng trước cửa nhà để bảo vệ.
xe đi không nhanh, nhưng hoseok lại cảm thấy chỉ muốn cảnh vật bên đường trôi chậm lại hơn một chút. cậu vô thức chạm tay vào điện thoại, mở lên, hàng chục cuộc gọi nhỡ của namjoon và taehyung.
BẠN ĐANG ĐỌC
namseok; vmin // 'cause of your smile
Fanfictruyền thuyết kể rằng, nếu bắt được cánh hoa anh đào đang rơi, người đang đi cùng bạn sẽ bên bạn đến cuối cuộc đời. "nếu một ngày mai kia nước mưa có ướt nhoè mi mắt, xin hãy nhớ cậu đã luôn là ánh dương của một người." . bookcover by @-lunawinestly...