22, sai lầm

244 47 8
                                    

hoseok trở về từ quán cafe, nắng trưa rất chói và bỏng rát, làm cho cậu lại càng cảm thấy khó chịu và ức chế hơn. và cậu cũng càng không hiểu nổi bản thân mình đã làm cái trò ngu ngốc đáng ghét nào ở quán cafe.

cậu đã nhìn chằm chằm vào kim taehyung suốt từ lúc cậu nhìn thấy cậu ta, và rồi đối mặt với cậu ta, ba mươi giây thôi, nhưng rồi đôi mắt đen tuyền khó chịu đó đã ngó lơ, làm hoseok bỗng chốc sôi máu. và cậu đã hắt một cốc trà hoa cúc vào mặt kim taehyung hai mươi giây sau đó, hét vào mặt cậu ta và làm tất cả mọi người có mặt ở đó nhìn vào cậu ta, đầy soi mói và suy xét.

hoseok ngay lập tức sau đó rời khỏi và bắt đầu rơi vào hoang mang. taehyung đã nhìn cậu, với một bông hoa cúc và mùi trà thơm lừng trên tóc, ánh mắt giận dữ và cực kì khinh bỉ.

chết tiệt, hoseok đã nghĩ thế khi có tiếng chạy sau lưng cậu và rồi, taehyung tát mạnh vào má cậu ngay khi hoseok quay lưng lại. và hắn quát lớn, rất lớn, xối xả vào mặt hoseok.

"anh bị điên à? tôi. đã. đá. anh.", hắn gằn từng chữ, "và bây giờ ta chẳng là gì của nhau. anh còn định gây cho tôi bao nhiêu phiền phức?"

hoseok nói nhỏ.

"xin lỗi."

"tên tâm thần.", taehyung nói, và cười khinh khỉnh, "chẳng trách tôi sinh ra đã khiến nhiều người luyến tiếc vì bị tôi bỏ rơi. đừng để tôi nhìn thấy anh và cái sự ảo tưởng của anh lần nữa."

taehyung nói, và cốc trà hoa cúc trên tay hắn cũng vừa vặn dốc lên đầu hoseok, mạnh mẽ, nhanh chóng. hoseok đứng trân trân giữa nắng gắt, mở to mắt nhìn taehyung rời đi, tự hỏi bóng lưng ấy và người đàn ông trưởng thành, ấm áp cậu gặp ở bệnh viện giống nhau chỗ nào.

trà hoa cúc thơm thơm dịu dịu, nhưng là để uống chứ không phải đổ lên đầu. và khi đổ lên đầu rồi thì những giọt trà chảy xuống cũng chẳng thơm thơm dịu dịu gì nữa, chát chát và đắng nghét. nắng ngày một chói hơn và không khí hầm hập như làm hoseok ngu muội và mê man, ảo tưởng về vị trí của bản thân? nhưng cái cốc trà lạnh ngắt đó như một cái tát làm cho thần trí cậu tỉnh lại. và hoseok quay lưng bước về.

trời không có gió, nhưng cái nhiệt độ này đủ làm cho trà nhanh chóng bay hơi. hoseok thẫn thờ quay về và dường như mỗi bước chân lại làm cậu thấy nhói thêm một chút. cậu ước rằng mình chưa từng lún sâu vào cái mối quan hệ chết tiệt với taehyung. và ước rằng cậu ta chưa từng bảo vệ cậu ngày mẹ cậu vào cấp cứu. chưa từng.

hoseok vào phòng, lê từng bước và rồi đổ ập xuống giường. cậu mở điện thoại và tiếng nhạc tập nhảy lại vang lên, nhưng trái tim cậu lại không muốn cậu tập luyện chút nào. cậu lại mân mê cái thẻ nhà hàng, lại cố giữ trong đầu mùi quế ngòn ngọt, liệu nó có chân thật không?

tại sao, hoseok có thể dễ dãi cho rằng tôm luộc, hoa hồng, piano, sân thượng chỉ là một sự giả tạo không hơn, nhưng cái áo măng tô bao xung quanh cậu vào đêm sợ hãi, thì lại quá chân thành? và trái tim cậu vẫn dễ dàng tăng nhịp đập khi cậu nghĩ về sự chu đáo và ấm áp ấy?

hoseok gạt bỏ những suy nghĩ ngớ ngẩn và bật nhạc. cậu tập và cậu quên, nhưng cuối cùng tất cả những gì cậu quên được lại là động tác. hoseok cố lắng nghe, cố ép mình tập thật chính xác nhưng càng lúc thì cậu chỉ càng thấy mình đang làm rối tung và hơi thở thì cực kì nặng nhọc.

namseok; vmin // 'cause of your smileNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ