Chương 4

7.3K 482 40
                                    

Tiêu Chiến dìu Vương Nhất Bác về nhà của mình, con đường vào nhà cậu khá nhỏ, nếu để xe của Vương Nhất Bác ở đó thì sẽ không tiện nên ah đành gửi tạm ở đoạn đường quán lẩu khi nãy. Cánh cửa căn hộ mở ra, Tiêu Chiến lần mò bên góc tường tìm công tắt đèn phòng, ánh đèn sáng lên, trước mặt Vương Nhất Bác là một căn phòng nhỏ, tuy nhỏ nhưng lại rất tiện nghi và gọn gàng, phòng bếp với phòng khách chỉ cách nhau khoảng 5 đến 6 bước chân, phòng khách đơn giản chỉ có một bộ ghế sofa và một chiếc tivi nhỏ. Tiêu Chiến đỡ Vương Nhất Bác ngồi xuống ghế sofa, cậu ta mắt vẫn dáo dác nhìn xung quanh nhà anh.

- Cậu ngồi ở đây chờ tôi, tôi đi pha cho cậu ly trà gừng để giữ ấm bụng.

- A cảm ơn.

Có vẻ nồi lẩu cay khi nãy làm cho Vương Nhất Bác cảm thấy vô cùng khó chịu, cậu ta bẩm sinh bụng đã yếu lại còn ăn cay, nhưng nếu là người khác kéo cậu đến nơi đó, một quán ăn nhỏ, ồn ào, một món ăn giá chỉ khoảng 150k, với người tính cách kêu ngạo chẳng để ai trong mắt như cậu ta liệu Vương Nhất Bác sẽ đồng ý ăn sao? Có đánh chết cậu ta, cậu ta cũng không thèm liều mình ăn nó để rồi phải bị khó chịu ở bụng như thế.

Tiêu Chiến bưng bát trà nóng hỏi từ bếp đi ra, tiến đến ngồi cạnh Vương Nhất Bác

- Đây, cậu uống đi.

Vương Nhất Bác không ngần ngại cầm lấy, nhưng lần này cậu rút kinh nghiệm, không hấp tấp như khi nãy nữa, hai tay cầu bưng bát trà thổi nhẹ từng hơi từng hơi một rồi húp lấy.

Tiêu Chiến ngồi bên cạnh nhìn cậu ta ánh mắt ôn nhu, nhận được ánh mắt của Tiêu Chiến Vương Nhất Bác quay sang nhìn

- Đừng nhìn nữa, anh sẽ bị mê đó

Tiêu Chiến quay mặt đi, cố ý khịa lại

- Vương tổng a, cậu tự nhận bản thân mình đẹp trai đúng là quá tự tin đi_ cười thầm

- Sao chứ, anh thấy tôi là không đẹp trai sao ?_ Vương Nhất Bác nghiêm mặt hỏi lại.

- Đẹp a, rất đẹp, Vương tổng không ai đẹp bằng cậu, được rồi cũng không sớm nữa, Vương tổng cậu vào phòng tôi ngủ đi, tôi sẽ ngủ ở sofa_ Tiêu Chiến đành theo hắn, khen lấy khen để rồi lấy tay chỉ về sau lưng mình, nơi có căn phòng ngủ nhỏ bé của anh.

- Sao anh lại ngủ ở sofa?_ hắn thắc mắc hỏi.

- Giường nhà tôi không chứa nỗi hai người đâu, nên để tạ lỗi chuyện hôm nay tôi sẽ nhường giường ngủ của tôi cho cậu_ Tiêu Chiến vừa nói vừa đi chuẩn bị chăn để lên ghế.

- Tôi không để ý chuyện ngủ chung với thư kí của mình đâu_ Vương Nhất Bác có chút cảm giác luyến tiếc, im lặng một chút rồi nói

- Nhưng tôi để ý_ Tiêu Chiến nghiêm mặt nhìn hắn.

Vương Nhất Bác từ nhỏ đã mất chứng sợ tối, căn bản anh ta là không muốn ngủ một mình. Cậu ta khi ngủ ở nhà của mình vì để cho bản thân cảm thấy an toàn nên không tắt đèn, bật tivi vặn nhỏ tiếng và không đóng cửa phòng ngủ, bây giờ ngủ ở nhà người khác, căn bản hơi có chút không quen.

- Thư kí Tiêu đây là lệnh, anh ngủ cùng với tôi _ căn bản cậu ta khó có thể nói ra bản thân sợ tối nên chỉ có thể lấy quyền hành mà tự tiện ra lệnh

Vương Tổng Anh Ổn Chứ [ VươngTiêu ] (HOÀN)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ